Chương 003: Trái tim ấy, ai thấu hiểu?
Hồi Tết Giản Phàm mặt giày tới nhà cha vợ tương lai, thầy giáo Lưu thì còn tạm, ít nhất còn giữ thể diện bề ngoài, bà mẹ Hương Hương là công chức nghỉ hưu sớm nhà máy dệt huyện, trong mắt Giản Phàm luôn mang hình tượng bà già yêu ác, cho dù mặc cảnh phục, trước mặt mẹ vợ vẫn không ưỡn thẳng lưng lên được.
Vừa mới gặp mặt là bà ta thẳng thừng hỏi thu nhập có bao nhiêu, trong tài khoản có bao nhiêu, rồi hỏi đã mua được nhà chưa, rõ ràng là cố tình làm khó y, hỏi xong còn đem so sảnh với người khác, nói là sao còn kiếm ít tiền hơn cả Hương Hương? Rồi thì suốt ngày nói chuyện nhà cửa, nói chỗ nào chỗ nào giá bao nhiêu tiền. Trắng trợn khen mấy chàng trai trong công ty di động nhiều tiền ra sao, lần trước có chàng trai tiện đường đi quả nhà tặng mình cái áo đắt tiền, không như ai đó chưa bao giờ tặng được cái gì ra hồn.
Mặc cho Giản Phàm giỏi ăn nói cũng bị vặn vẹo cho cứng họng, cả ngày chỉ biết ngồi nghe không đáp được. Từ thời cao trung, mẹ Hương Hương đã chẳng ưa gì thằng nhãi con dụ dỗ con gái mình, nếu không phải có quản hệ mười mấy năm với cô giáo Mai thì đã rút chổi đuổi ra khỏi nhà rồi. Về sau tuy ngầm chấp nhận quản hệ giữa con gái và Giản Phàm, nhưng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, thậm chí còn gây khó dễ cho Giản Phàm rút lui, hoặc gây sức ép phá hoại tình cảm của bọn họ.
Giản Phàm rất yêu Hương Hương, tự hỏi lòng rất nhiều lần, vẫn không muốn từ bỏ, cho dù thời đại học từng gặp cô gái xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, cũng từng không nhịn được mà trêu ghẹo người tắ, thậm chí bình thường ở chuyện quản hệ nam nữ cũng không biết kiểm điểm, nhưng tất cả chỉ là thoáng quả, chưa bao giờ nghiêm túc. Các cô gái bây giờ tư tưởng rất thoáng, như Lương Vũ Vân, đi bar kiếm tình một đêm vui vẻ không coi là chuyện gì to tát, càng thế Giản Phàm càng thấy đoạn tình cảm với Hương Hương quý giá.
Trong cuộc đời một nam nhân, có lẽ sẽ lên giường với không chỉ một nữ nhân, nhưng thế nào cũng có một nữ nhân trân trọng nhất, có lẽ cũng sẽ là duy nhất, với Giản Phàm, đó là Hương Hương.
Nhiều khi Giản Phàm kiếm cái cớ đàng hoàng cho sự lăng nhăng của mình như thế, áy náy với Hương Hương càng lớn, quản tâm săn sóc càng nhiều.
Phải trách mẹ mới đúng, ai bảo sinh ra mình cái khuôn mặt đẹp trai như thế, nếu mình như thằng béo, muốn lăng nhăng cũng chẳng có cơ hội. Kỳ thực bây giờ Giản Phàm cũng đã kiềm chế bản thân lại rất nhiều rồi, từ khi xác định nghiêm túc, bình thường trừ mồm mép một chút với các cô gái, không thực sự ra tấy nữa, nếu không ít nhất có thể đưa Dương Hồng Hạnh lên giường từ lâu.
Vừa nghĩ linh tinh vừa chuẩn bị bữa sáng, Hương Hương sinh hoạt không có quy luật, không chú ý ăn uống, dạ dày không tốt, sáng sớm Giản Phàm nấu cháo gạo, cho cháo lên nồi, thêm vào ít dưa muối, vị thanh đạm, vữa dưỡng dạ dày vừa dưỡng người. Hai người họ đôi khi chụm đầu cùng nhau ăn một nồi như thế.
Hương Hương vốn thuê nhà ở cùng với một nữ nhân viên cùng đơn vị, cô gái đó lấy chồng rồi, liền chỉ còn lại một mình Hương Hương ở nơi này, càng thuận tiện cho hai người, nhưng gặp nhau lại càng ít.
Tính ra thì sau Tết 2 tháng, Giản Phàm ở đây có 4 lần, gọi điện thoại hẹn hò thì quá nửa là Hương Hương bận rộn hoặc vướng chuyện khác, không biết có phải là cô lấy cớ hay không, Giản Phàm chưa bao giờ truy hỏi, chỉ cảm thấy Hương Hương gặp mình ngày một miễn cưỡng. Tuần này cũng như thế, nếu không phải hôm quả Giản Phàm tới tận cửa công ty để đón, không biết Hương Hương có lấy lý do gì để tránh mặt mình không, mặc dù sau đó khi lên giường vẫn làm tình quên mình, vẫn nhiệt tình như thế ... Nhưng càng khiến Giản Phàm mơ hồ có cảm giác, hai người chỉ còn lại chút cảm xúc trên giường mà thôi.
Hương Hương là một cô gái rất có lý tưởng, sau khi tốt nghiệp, muốn trở thành tinh anh trong giới IT, muốn trở thành lãnh đạo, muốn ra nước ngoài, cho dù là lý tưởng thấp nhất cũng muốn có một cuộc sống đường hoàng có thể diện ở Đại Nguyên, những điều đó Giản Phàm đều biết, y không thể cho Hương Hương, nhưng y đang cố gắng hết khả năng có thể.
Hai người khởi đầu ở cái huyện nhỏ, nhưng một người đã bay lên trời, một người vẫn đập cánh dưới đất, khoảng cách ngày một chênh lệch, cho dù Giản Phàm có nỗ lực đến mấy, thì phải 10 hoặc 20 năm nữa mới có thể mua được một căn nhà tạm ổn.
Trước Tết vốn còn nghĩ, thực sự không còn cách nào thì đi vay bạn bè, cùng Hương Hương mua tạm một căn nhà trước rồi tính, nhưng sau Tết, Hương Hương không nhắc lại chủ đề cũ nữa, làm Giản Phàm không khỏi ngạc nhiên, song cũng không dám khơi vấn đề này lên.
Cháo chín rồi, hương thơm ngào ngạt, nồi cơm điện nhảy sang chế độ giữ nhiệt, thời gian đã sắp 8 giờ, biết Hương Hương vào thứ bảy, chủ nhật thích ngủ nướng, Giản Phàm dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, ghé đầu vào phòng ngủ, trong phòng im phăng phắc. Khẽ khàng đặt quần áo của Hương Hương ở đầu giường, nhìn khuôn mặt xinh xắn ngủ say, đặt lên má cô một nụ hôn, vén một lọn tóc rối bên má cô, nói nhỏ một câu:” yêu em.”
Rồi rời phòng khép cửa lại.
Tiếng bước chân ngày một xâ tới không rõ ràng nữa, không lâu sau nghe tiếng xe cảnh sát nổ máy.
Hương Hương mở mắt ra ngay, hoàn toàn không có chút vẻ buồn ngủ nào cả, cô thực dậy từ lúc nãy rồi, nhưng cứ nằm im lặng trên giường, nghe tiếng bước chân bân ngoài, biết Giản Phàm như mọi khi đang chuẩn bị bữa sáng cho mình, biết y đang dọn dẹp nhà cửa.
Cô biết, Giản Phàm thực lòng yêu mình, mỗi lần rời đi đều lặng lẽ hôn mình một cái, giống như thời cao trung lén lén lút lút hôn nhau vậy. Trong lòng cô, cũng vẫn luôn yêu Giản Phàm, thích được ôm trọn trong vòng tấy khỏe khoắn đó, thích được Giản Phàm hôn nồng nhiệt, thích làm tình quên trời đất, không thể quên được sự quản tâm che chở vô điều kiện đó.
Di động ở dưới gối rung khe khẽ, báo hiệu có tin nhắn, Hương Hương vô thức cầm lên xem, tin nhắn: "Em đi nhé, anh đã đặt chỗ ở khách sạn Ngũ Châu rồi, cho anh một cơ hội thể hiện đi, sẽ không làm em thất vọng, anh
sẽ đến đón?
Nam nhân ưu tú ở thành phố lớn này rất nhiều, không phải chỉ Giản Phàm biết làm các cô gái rung động.
Tay nắm chặt di động, khóe mắt cay xè, Hương Hương đưa tấy lau một cái, đó là giọt nước mắt nghẹn đắng, lặng lẽ rơi xuống. Trong ánh mắt thẫn của Hương Hương, chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, giọt nước mắt đó không biết chảy ra vì ai, chảy ra vì cái gì? Cũng không biết là vì hạnh phúc hay chúa cay, là cảm động hay là vì thứ gì đó khác.
Ai có thể thực sự hiểu hết được một con người?
Nhiệm vụ tra xét đột xuất tăng thêm người, Tùy Hâm và Lương ngồi trên một xe, lắp máy vi tính và thiết bị ghi âm, do đội trưởng Tần quyết định lấy hết băng ghi hình các khách sạn trong khu vực hai tháng quả về phân tích. Bới thế nhân thủ không đủ nên mới có chuyện sáng sớm kéo Giản Phàm ra khỏi chăn.
Địa điểm đầu tiên là khách sạn 5 sao Lệ Hoa ở đường Ngũ Nhất, hai chiếc xe đỗ ở cửa khách sạn, Lương Vũ Vân và Tùy Hâm xách thiết bị, Quách Nguyên, Thành Cương, Giản Phàm, Dương Hồng Hạnh đi sau, dẫn đội là Sử Tĩnh Viện an bài nhiệm vụ:” Tiêu Thành Cương theo tôi, Hồng Hạnh, em và Quách Nguyên, chúng ta chia thành ba nhóm, Vũ Vân và Tùy Hâm phụ trách lấy dữ liệu ghi hình, cần chừng nửa tiếng. Hai nhóm tìm giám đốc khách sạn, tìm hiểu tình hình đại sảnh, tầng lầu, trong đài. Nghe cho rõ, phải chú ý phương pháp, không được làm ảnh hưởng tới kinh doanh của khách sạn. Mọi người lấy tinh thần, dùng hiệu suất cao nhất, biện pháp tốt nhất lấy được tin tức tốt nhất.”
Mọi người đáp lại, Giản Phàm ngớ ra đi tới:” Chị Sử, còn tôi thì sao?”