Chương 004: Chén rượu ấm ôn chuyện xưa. (1)
Xe tới thẳng đồn công an Tây Cung, kiểm tra hồ sơ lưu trữ, quá lộn xộn, không khác gì đống rác, thế này không biết hồ sơ còn nữa hay không mà tìm, Trương Kiệt định cằn nhằn, nhớ bài học lúc nãy đành nuốt vào.
Tốn mất hơn hai tiếng tìm tòi mới ra hồ sơ liên quản, vào ngày 21 tháng 8, đúng là có người họ Dương báo cảnh sát, tối hôm đó lái chiếc Toyota Crown của mình về, va phải chiếc Thiên Tân Đại Phát, lái xe bên kia không xin lỗi bồi thường còn ngang nhiên đánh người bỏ đi.
Bất hạnh bị Trương Kiệt nói đúng, là xe dù, không tìm được chủ.
Thế nhưng vẫn còn người họ Dương, nhưng tra ra càng thất vọng, ra nước ngoài rồi, chỉ biết đi Úc, dù có tìm chắc chả ích gì.
Bình tĩnh, kiên nhẫn suốt mấy ngày, lần này Giản Phàm không bình tĩnh được nữa, dọc đường luôn mồm chửi mắng khiến Trương Kiệt không nói lại nổi câu nào, thường ngày còn đưa hắn về nhà, hôm nay ném luôn hắn ở đội rồi lái xe đi.
Thẩm vấn người ở trong tù không có thu hoạch, điều tra người chứng kiến có thu hoạch, chỉ là thời gian quá lâu, mỗi lần có manh mối, kết quả cuối cùng vẫn giúp ích được gì. Không có manh mối thì không có dữ liệu so sánh, như thế đám người Lương Vũ Vân cũng không tận dụng được kho thông tin kỹ thuật cao, không bột chẳng gột nên hồ. Lục Kiên Định điều tra vụ án 1116 cũng thế, hỏi han dân cư xung quảnh tới hơn 500 người, không có gì để khóa chặt nghi phạm.
Tóm lại một câu, đều bế tắc.
Chẳng ai nói thêm một lời, cứ thế giải tán.
Thờ gian quả cả quy luật sinh hoạt mà Giản Phàm tuân thủ nghiêm ngặt hai mấy năm cũng bị phá vỡ, bề ngoài bình tĩnh, bên trong cũng như lửa đốt, không ít đêm thức trắng tìm kiếm điểm đột phá tới mức nhiệt tới nổi mụn cả trong miệng lẫn ngoài mặt. Y dùng cả đám lưu manh của Đường Đại Đầu, không khác gì móc tiền túi ra phá án mà vô ích, dần dần uy tín khó khăn lắm mới dựng lên được cũng đang dần mất đi, thái độ Trương Kiệt hôm nay là minh chứng.
Giản Phàm lái xe về tiểu khu thì đã quá giờ cơm, bụng thì đói, nhưng chẳng thiết tha gì chuyện ăn uống, một mình một bóng đi về tòa nhà.
Ở trong góc tối dưới cầu thang đột nhiên có tiếng gọi:” Chàng trai, cậu thiên đình đầy đặn, địa cách vuông vức, lão hủ tặng cậu một câu nhé?”
Nghe giọng nói bất ngờ phát ra từ bóng tối, Giản Phàm thoáng giật mình lùi lại, tiếp đó nhìn ông già tiên phong đạo cốt từ bóng tối xuất hiện thì thở phào, quả thực là phong thái như thần, bật cười:” Ông ơi, ông tới cả đây bán sách cơ ạ?”
Chẳng phải ai khác, chính là ông già tóc trắng bán sách ở chợi Nam Cung.
“ Ha ha ha, cậu tìm tới được chỗ tôi mua sách, tôi lại không thể tới chỗ cậu bán sách à?” Bạch Mao thần bí nói chuyện như đánh đố:” Lão hủ bấm độn, thế nên biết cậu ở đây.”
Ông già này không chỉ là chí giao của Tằng Quốc Vĩ, hơn nữa bày quán ở chợ đồ cổ Nam Cung từ ngày đầu, Giản Phàm luôn linh cảm ông ta biết điều gì đó, đáng tiếc đối với loại
yêu quái thành tinh", Giản Phàm chưa đối
phó nổi, ông ta mà không muốn nói ra thì chịu, hôm nay tâm trạng không tốt, ứng phó quả loa:” Ông ơi, cháu là người vô thần, ông tìm không đúng người rồi.”
“ Nhưng thế gian lại có rất nhiều yêu ma quỷ quái gây sóng gió, không phải cậu đang đi tìm chúng à?” Bạch Mao khẽ mỉm cười:
Câu nói mập mờ này làm Giản Phàm không khỏi hít một hơi khí lạnh, ông già này thực sự biết gì đó, thái độ thay đổi hẳn, cung kính dìu đỡ:” Ông ơi, cháu thấy chúng ta thật có duyên, Đại Nguyên lớn thế này, vậy mà chúng ta lại trùng phùng, cháu đang định mai tới chỗ ông mua ít sách về học tập. Ông xem, thế mà ông tới chỗ cháu trước, đúng là duyên không nhỏ ... Ông vào nhà cháu uống vài chén nhé, rượu quê nhà cháu làm đấy ...”
Bây giờ Giản Phàm có chút đói quá ăn quàng, bệnh gấp loạn cầu y rồi, kệ ông ta biết gì không, kệ có giá trị không, giờ cứ là người có chút liên quản tới vụ án thì tóm lấy đã, dứt khoát kéo ông già vào nhà.
Chân tấy nhanh nhẹn hâm rượu, Bạch Mao ngồi xuống chưa lâu thì chén rượu ngọc mễ hoàng óng ánh sắc hoàng kim nóng hổi được đặt lên, tiếp đó là hai đĩa đồ nhắm, một đĩa lạc ngâm dấm, một đĩa đậu hũ khô, toàn thứ nhắm rượu phố phường.
Giản Phàm lễ phép hỏi: “ Ông ơi, cháu còn chưa biết tên ông.”
“ Ha ha ha, lão hủ họ Bạch, tên Kiện Ngu, kiện trong tráng kiện, ngu ở ngu ngốc, cái tên này e là không ai nhớ, nhưng ở đường Nam Cung chỉ cần nhắc tới Bạch Mao thì không ai không biết. Xông pha bao năm, xem như có danh tiếng ... Cứ gọi tôi là Bạch Mao cũng không hề gì.” Ông già uống một ngụm rượu cười sang sảng, ánh mắt có vài phần vui đùa, căn bản không để ý bị người ta đặt cho biệt hiệu bất nhã:
“ Đó là do bọn họ gọi linh tinh, với tuổi của ông, tám phần là bằng tuổi của ông nội cháu, làm sao cháu dám gọi ông như thế?” Hành động tất nhiên có phần lấy lòng, song không thể phủ nhận cô giáo Mai dạy con kiến thức thất bại, dạy làm người cũng có thành tựu, biết kính già yêu trẻ:
“ Ồ, cậu còn ông nội à? Cao thọ bao nhiêu?”
“ 72 hoặc là 73 ạ, cháu không rõ lắm, ông nội cháu còn chả có giấy khai sinh, chỉ ước chứng thôi.” Giản Phàm không phải vô tâm như vậy mà đó là thời chiến tranh loạn lạc, ngày cả ông y cũng không nhớ, giấy tờ mãi sau này mới làm:
“ Vậy cậu đoán tôi bao nhiêu?” Ông già tủm tỉm cười hỏi:
“ 70 ạ? ... Không đúng, 80?” Giản Phàm hơi gặp khó, nhìn thật kỹ ông già, khuôn mặt dài hẹp và xương xẩu, gò má gầy hóp lại, râu tóc bạc phơ, nếp nhăn rất sâu, trán như nhiều năm lo âu suy nghĩ hằn lên mấy vết, tóc búi trên đầu nếu buông xõa chắc là dài quá vai, thành thật thừa nhận:” Cháu chịu, nếu nói ông 100 tuổi chắc cũng không ai phản đối.”
Ông già cười phá lên hết sức sảng khoái, lại nhấp một ngụm nữa:” Mắt còn kém, non lắm, ánh mắt này thôi đã thuả Tằng Quốc Vĩ quá xâ, năm xưa cậu ta nhìn tôi một cái là đoán không sai lệch nhiều. Nói thế này nhé, khi tôi mới tới Đại Nguyên thì tuổi không chênh Tằng Quốc Vĩ là bao. Đoán lại đi xem nào.”
“ Hả? Không thể nào.” Giản Phàm ngớ người nhìn kỷ lại lần nữa, nói thế ông già này còn chưa tới 60 sao:
“ 53 thôi, không nhìn ra hả? Ha ha ha.” Ông già cười hết sức đắc ý:
“ Khụ khụ khụ ... “ Giản Phàm nội thương rồi, ho một tràng dài, không biết sặc cái gì, chớp mắt liên tục, nhìn thế nào cũng không ra vấn đề:” Thực sự vẻ ngoài này lừa người quá tốt, vậy cháu gọi bằng chú thôi, chú Bạch, có phải chú gặp chuyện gì buồn cho nên mới già thế không?”
“ Ha ha ha, không có, không có, cuộc đời tôi tuy có nhiều chìm nổi, nhưng không có đại bi đại hỉ, cậu đúng là chàng trai thú vị.” Ông già vì câu nói này mà cười vui vẻ, đắc ý vuốt râu:” Giả đấy.”
“ Giả ạ?” Giản Phàm dở khóc dở cười, người này bán sách giả, đến tuổi tác cũng giả nốt:
“ Ừ, giả, bây giờ nhuộm đỏ xanh vàng còn được, nhuộm trắng không phải dễ à? “ Ông già nói chuyện hài hước vui tính, không hề có bộ dạng già nuả thần bí nữa, lại giống như đứa trẻ con: “ yêu cầu công việc thôi, làm nghề buôn bán đồ cổ, quản trọng là nắm bắt tâm lý khách hàng, ví như cái bộ dạng của cậu mà đứng ở đường Nam Cung, người ta không tin, dù cậu có mắt lửa ngươi vàng, đồ thật trong tấy người ta cũng nghi ngờ ... Nhưng tôi thì khác, người ta nhìn vào thế nào cũng nghĩ, có lẽ trong tấy ông ta có hàng thật ... Ha ha ha ... Kỳ thực toàn lừa gạt thôi, làm gì có ai có hàng thật đâu, ha ha ha ...”