Chương 005: Chén rượu ấm ôn chuyện xưa. (2)
Giản Phàm nghe ông già nói chuyện hài hước cũng cười sảng khoái, không ngờ ông già bộ dạng đại sư trong nghề lại chưa mất tính trẻ thơ, hai người chén quả chén lại, trò chuyện cũng tâm đắc lắm, dần dần bầu rượu đã tới đáy, rót đầy chén cho ông già rồi đi lấy thêm rượu để lên bếp.
Ô Long từ xưa là vùng đất nghèo, người dân đi tứ xứ kiếm cơm, đã ra ngoài kiếm cái ăn không thể thật thà được. Thế nhưng ở Ô Long có câu "khách tới nhà chớ pha hàng giả", ý nói tới đạo đãi khách, anh ra ngoài kia lừa lọc gian dối ra sao cũng được, một khi khách tới nhà là phải tiếp đãi chân tâm nhất, nếu không làm được thế thì đừng đưa khách về. Bất kể Giản Phàm có ý đồ gì thì không ai có thể chất vấn lòng hiếu khách của y, cái tổ chuyên án mỗi lần tới nhà đều được ăn no nứt bụng là minh chứng.
Ông già nhân lúc Giản Phàm thay rượu, nói:” Chàng trai, chúng ta uống hết một bầu rồi mà cậu còn chưa hỏi tôi chuyện chính.”
“ Chuyện chính ạ? Chúng ta vẫn nói chuyện chính mà, nếu bảo cháu hỏi, cháu đang tò mò sao chú biết nhà cháu? Ngày cả trong đội cũng không nhiều người biết.” Giản Phàm từ trong bếp nói vọng rằ:
“ Đơn giản, ngày từ lần đầu tiên cậu tới quán tôi là tôi lặng lẽ đi theo cậu về cái chi đội hình sự gì đó rồi.” Ông già tiết lộ:
Giản Phàm bất ngờ: “ Vì sao thế ạ?”
“ Tôi hoài nghi cậu không phải cảnh sát.”
“ Sao cháu lại không giống cảnh sát. “ Giản Phàm thấy mình thật thất bại, làm cảnh sát mà bị kẻ lừa gạt nghi là không phải:
“ Càng đơn giản, tôi nhìn hàng giả quá nhiều rồi, Tằng Quốc Vĩ mất tích bao nhiêu năm mà không thấy cảnh sát tới hỏi, sao đột nhiên lại có cảnh sát tới tìm, sao tôi tin được?”
“ Chú Bạch, vất vả cho chú rồi.”
“ Cái nghề của chúng tôi chú trọng nhãn lực và kiên nhẫn, đôi khi gặp phải hàng tốt, tôi có thể ngồi trước cửa nhà người ta mấy tháng dây dưa tới khi chịu bán cho tôi, ha ha ha, tìm nhà cậu khó gì đâu. “ Ông già nói có vẻ khoái trá như trẻ con khoe khoang vậy:
Té ra mình truy lùng manh mối, bản thân cũng thành manh mối bị người ta truy lùng, Giản Phàm kích động, ông già đã tốn công theo dõi mình, giờ lại tìm tới cửa, chắc chắn có chuyện quản trọng, tìm đập mạnh, đợi thêm một lúc rượu nóng rồi mang ra rót, chờ ông già uống tới hứng khởi mới cũng bước nói vài câu màu mè huyền bí: “ Chú Bạch, ấn đường của cháu mờ mịt, khó lắm mới gặp được quý nhân, chú định tặng cháu câu gì, cháu rửa tai nghe đây.”
“ Ài ... “ Ông già lắc đầu, không biết phủ định cái gì, buông một tiếng thở dài: “ Hiếm khi có được cảnh sát tính cách thế này, cậu giống hệt Tằng Quốc Vĩ năm xưa ... Tôi sống ở khu Thiết Tây, hôm quả có vài chàng trai tới nhà ở gần nhà tôi tìm người bán bánh nướng, còn lấy ra một cái hình vẽ khu nhà cổ, tìm người biết chuyện đêm hôm đó phải không?”
Giản Phàm gật vội:” Đúng ạ.”
“ Có tìm được gì không?”
“ Tìm được một chứng cứ không xác định, người Sơn Đông bán bánh nướng, hiện giờ đã đổi nghề, chừng gần 8 giờ tối hôm đó, ông ấy thấy chiếc Thiên Tân Đại Phát va chạm một cái Toyota Crown, sau đó đánh lái xe chiếc Toyota rồi bỏ đi. Cháu tra cái xe Thiên Tân thì phát hiện ra là xe dù, không có ghi chép gì. Còn chủ xe Toyota thì ra nước ngoài ... Giờ có tìm được người cũng chẳng hi vọng biết gì ...” Giản Phàm trong tích tắc quyết định đánh cược, nói thẳng hết luôn, mắt theo dõi biến hóa sắc mặt của ông già, căng thẳng chờ đợi:
“ Đó là chiếc Thiên Tân biển số 12353, tôi không biết có phải là xe dù không?” Ông già thình lình nói ra một câu thạch phá kinh thiên, làm Giản Phàm lập tức đứt bật dậy, khẳng định lại lần nữa:” Chính mắt tôi nhìn thấy Tằng Quốc Vĩ lên chiếc xe đó, chiếc xe rời khỏi tiểu khu có chút gấp gáp, va chạm với với cái xe hơi. Chủ xe xuống nói lý, có điều bị hai người trên chiếc Thiên Tân nhảy xuống đánh một trận, rồi lại lên xe vội vàng bỏ đi, chiếc Toyota Crown mang biển A32491, tôi nhớ không nhầm chứ?”
“ Không ... Không ạ, hồ sơ đúng là A32491, họ Dương .. Chú, chú nói chi tiết hơn được không?” Giản Phàm kinh hãi tột độ, cho dù luôn tin tưởng sẽ tìm ra được điều gì đó, có nằm mơ y cũng không dám hi vọng tới manh mối trực tiếp thế này, giọng lạc cả đi:
“ Mấy ngày trước đó tôi xuống xã Thanh Từ kiếm hàng sót, có được cuốn ( Địa Tạng Tâm Kinh), chất liệu giấy đã khá lâu, nhưng không khẳng định được, muốn tìm Tằng Quốc Vĩ giám định. Tôi ở cách đường Tiểu Tây không xâ, hôm đó trời mưa to, tôi đi được nửa đường thì hối hận, bắt cái xe cũng không được, đi vào tiểu khu được một quãng thì thấy có người cùng Tằng Quốc Vĩ lên xe, tôi vẫy tấy gọi mà cậu ta không nghe thấy, lên xe một cái là đóng cửa lại ngày ... Tôi nghĩ thôi vậy, chắc là người ta có việc, không quấy rầy nữa ... Tôi quảy đầu đi khỏi tiểu khu thì nhìn thấy vụ va chạm kia ... Lúc đó tôi lấy làm lạ, tôi biết con người cậu ấy, cậu ấy là cảnh sát tốt, làm sao lại để chuyện đó xảy ra trước mắt mà không can thiệp? Hai tên kia ra tấy rất nặng, đòn nào đòn nấy như triệt hạ người tắ.” Ông già đưa mắt nhìn trần nhà, như đang hồi ức:
“ Chú có nhớ diện mạo của chúng không?” Giản Phàm gấp rút hỏi:
Ông già lắc đầu:” Nhìn không rõ, mưa to lắm, khi đó đâu phải như bây giờ chỗ nào cũng đèn sáng trưng chứ, tôi chạy tới thì xe đã đi.”
Giản Phàm cẩn thận hỏi lại:” Nếu chú không nhìn rõ, vì sao biết là Tằng Quốc Vĩ lên xe?”
“ Hành lang có đèn, tôi nhìn rõ mặt bên của Tằng Quốc Vĩ, cậu ta mặc cảnh phục, chúng tôi lại là bạn bè lâu năm, nhìn vóc dáng thôi là tôi nhận ra rồi ... Khi đó tôi cách cậu ta từ 10 tới 11 mét thôi.”
“ Chú nhớ kỹ thế à?”
“ Ài, cách đúng 2 cái nhà mà, không cần nhớ cũng biết.”
“ À ...” Giản Phàm cố áp chế kích động xuống, lòng dần bình tĩnh lại, một tin tức thế này không phải là tặng than trong tuyết, nghiêm khắc mà nói chỉ chứng minh được người bán bánh nói đúng. Đúng là có chiếc Thiên Tân Đại Phát, Tằng Quốc Vĩ đúng là lên chiếc xe đó, nếu truy xe, có lẽ xe đã báo hỏng hoặc không rõ tung tích, mà người còn chưa nhìn rõ, huống hồ biển số xe có thể là giả. Đột nhiên như nghĩ ra cái gì, Giản Phàm kích động hỏi:” Chú còn chưa nói hết đúng không?”
“ Sao cậu biết?” Ông già ngạc nhiên:
“ Nếu chú chỉ nhìn thấy cảnh đó thì không đáng thần bí như vậy, càng không thừa lúc không có ai tới tìm cháu như thế, nhất định phải có thứ nghiêm trọng hơn.” Giản Phàm khẳng định:
“ Ha ha ha, thông minh lắm, đúng thế đấy. “ Ông già uống một ngụm hết luôn chén rượu, Giản Phàm vừa rót đầy thì nghe thấy ông ta tiết lộ một chuyện động trời:” Về sau tôi gặp lại cái xe đó.”
“ Ai lái xe đó, ở đâu ạ?” Giản Phàm gần như nín thở hỏi, suýt cầm bầu rượu không vững, trả lời được câu này rất có thể sẽ giải đáp luôn bí mật chôn giấu mười mấy năm trời: