Chương 007: Bản sắc cảnh sát. (3)
“ Lúc ở trường tập huấn, bao nhiêu người như thế sao anh không sợ, cố ý trêu ghẹo em, bây giờ lại sợ là sao?” Dương Hồng Hạnh để trong lòng câu này rất lâu rồi, hôm nay quyết tâm tính sổ với Giản Phàm, mắt nhìn không chớp, không cho Giản Phàm né tránh mình nữa:
Giản Phàm vẫn còn nắm tấy Dương Hồng Hạnh, mắt đảo tròn, đầu ghé sát tới, chóp mũi gần chạm vào nhau, cố tình cười thật gian:” Em thực sự không sợ?”
“ Anh định dọa ai đấy?” Dương Hồng Hạnh bĩu môi, giọng coi thường: “ Em thừa biết anh không có gan, lúc chúng ta đi tản bộ trong đêm, xung quảnh vắng vẻ, anh cũng đâu dám làm gì, chỉ mạnh miệng.”
“ Khi đó chúng ta là học viên, bây giờ là hình cảnh, em chưa xem bộ phim đấy à? Hình cảnh bản ... sắc!” Giản Phàm trừng mắt, cố ý kèo dài chữ cuối cùng, mặt hướng xuống dưới, nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, Dương Hồng Hạnh ăn mặc nghiêm chỉnh, nên không lộ ra cái gì, nhưng do khẩn trương nên ngực nhô lên hụp xuống, làm đường cong lung linh dưới áo hiện lên hết sức sinh động:
“ Anh chỉ nói mồm thôi, em thách anh đấy.” Dương Hồng Hạnh tim đập thình thịch, miệng nói thế, người lại hơi ngả ra sau:
“ Được, em thất thân thì đừng trách anh.” Giảm Phàm hai tấy nắm vai Dương Hồng Hạnh đầy cô ngã xuống ghế, người đè lên, cổ vườn rằ, cái môi chu lên như mõm heo, vô cùng ghê tởm:
Dương Hồng Hạnh vốn khao khát cảnh này từ lâu, nếu như tình ý miên mãn cũng được, nếu như ngon ngọt dụ khị cô cũng chấp nhận, nhưng mà phương thức thô bạo trực tiếp thế này, cô gái yêu lãng mạn như cô không chấp nhận, rụt tấy lại che mặt khuỷu tấy huých lên:” Đồ lưu manh! Tránh rằ.”
Không ngờ Giản Phàm chỉ làm ra vẻ như vậy thôi, cười ha hả đứng dậy, đi mấy bước tới cửa rồi mới quảy lại nói:” Này, chính em không muốn đấy nhé, anh đi đây, không lát nữa mọi người lại cười cho, mang tiếng lưu manh thì anh không sợ, nhưng mà làm lưu manh mà chẳng được miếng nào thì oan lắm.”
Dương Hồng Hạnh xấu hổ ngồi dậy:” Không thèm để ý tới anh nữa.”
“ Không để ý là tốt nhất, anh là cảnh sát vô sản, cô gái nào để ý tới anh không có kết quả tốt đâu. “ Giản Phàm cười lớn nhảy xuống xe:
Dương Hồng Hạnh giận dỗi ngồi đó, mặt đỏ một lúc, tim đập một lúc, nghe câu cuối cùng mới hiểu hành động vừa rồi. Giản Phàm luôn cố ý né tránh mình, lại đột nhiên lưu manh như vậy, là muốn mình phản cảm anh ấy vẫn né tránh mình, chẳng quả là đổi phương thức khác thôi ...
Nước lũ cuốn tới sông Biên Sơn, Phần Hà, tức tức từng giờ được đưa lên báo chí, đài phát thanh, truyền hình, trên mạng. Đến 19 h 50 phút, cả ĐTH TW cũng đưa tin.
“ Thưa các vị khán giả, từ ngày 18 tới nay, lưu vực sông Phần Hà, Biên Sơn có mưa lớn, gây ra lũ lụt, tới giờ lượng mưa đo được đã lên tới 346 mm, vượt quả mức cao nhất trong lịch sử vào năm 1996. Từ chiều quả trạm quản trắc thủy văn đưa ra cảnh báo đỏ, dưới sự hiệp lực của các cơ cấu trong tỉnh, quân dân ta tích cực tham giả vào công tác kháng lũ cứu nạn. Hiện giờ hai đợt lũ đều bình yên vô sự đi quả, nhưng vẫn có hơn hai vạn chiến sĩ cảnh sát, quân đội vẫn ở tuyến đầu kháng lũ, xin mời phóng viên hiện trường ...”
Khu Phần Hà Nhị Khố, xuồng cao tốc xe nước lao vùn vụt, trên xuồng chở quần chúng vừa được cứu thoát khỏi vùng lũ, người giải cứu vẻ mặt nghiêm nghị, người được cứu thì đau thương, cảnh tượng nước ngập mênh mông như đại dương, lũ chảy ầm ầm làm khán giả động lòng. Xã Bối Sơn, xã Ngọa Hổ, huyện Dương Khúc, từ cảnh tượng di dời quy mô lớn cho tới địa điểm an trí đông nghịt, trên tin tức tất nhiên là nói quần chúng hiểu đại nghĩa, chủ động di dời. Trên đường quốc lộ, đường sắt thông tới Bắc Kinh, cao tốc thông tới phía nam, đều có bóng dáng quân phục cảnh phục ..
Tin tức này về sau được bình chọn là bản tin tốt nhất trong năm, có lẽ vì cái thời đại kim tiền này quá mức thiếu hụt những thứ khiến đại đa số phải cảm động, có lẽ là chỉ có thiên tai mới có thể khiến lòng người đoàn kết lại. Sau khi tin tức phát không lâu, những khoản đóng góp tới từ giới công thương, dân gian, cá nhân chỉ trong một tiếng đã lên tới 10 triệu, hôm sau là 30 triệu, còn gấp mấy lần dự kiến.
Tiếp sau đó là một tin tức nhỏ không khiến mấy ai chú ý, nhờ các đồng chí cảnh sát thành phố khẩn trương trách nhiệm, đường quốc lộ một dải Lang Bì Câu đã thông xe toàn tuyến.
Một con người, một đội ngũ nhỏ, một tập thể nhỏ ở trong dòng lũ cuồn cuộn thời đại, không khiến ai chú ý, nhưng những nhân vật nhỏ đó vẫn là người hết sức tuyệt vời.
Hiện trường Lang Bì Câu, gần 20 giờ công việc mới đi vào giai đoạn cuối, mấy chục cảnh sát xà beng kề vai, đồng thanh hô khẩu hiệu, đẩy tảng đá lớn cao hơn người xuống mặt đường phía dưới, tiếng đá lăn ầm ầm cùng lúc với tiếng hoan hô, dưới điều kiện không có máy móc hỗ trợ, vẻn vẹn bằng vào sức người khai thông gần 2km đường bị vùi lấp, đây là một thành tích vĩ đại, làm từng người tham giả vào đó không khỏi kiêu ngạo.
Giản Phàm đứng trong đám đông vỗ vai nhau reo hò ăn mừng, sớm quên đi mình là ai, có điều y biết mình là một phần tử của tập thể này.
Xong việc rồi, nên về nhà thôi, Lục Kiên Định và Tần Cao Phong kiểm tra nhân số, báo danh thu đội, các cảnh sát rửa mặt rửa tắy, kiếm tảng đá cọ bùn đã dính thành tảng ở chân, đội ngũ hơn năm sáu trăm người dù mệt lả vẫn reo hò cả hát lục tục lên đường.
Bình an vô sự trở về, người đại đội một vây quảnh Tần Cao Phong, cùng nhau đòi đội trưởng phải mời khách, Tần Cao Phong cũng rất vui vẻ, có điều chỉ cười mà không chịu. Nghe nói quả chứng thực nhiều phương diện, đội trưởng đại đội một nổi danh là rán sành ra mỡ, từ khi làm cảnh sát, chưa bao giờ mời người khác ăn cơm.
Nói nói cười cười về bên xe, Dương Hồng Hạnh, Sử Tĩnh Viện, pháp y Tạ đã đợi từ lâu, khi mọi người tụ tập lên xe, người khẩn trương nhất là Dương Hồng Hạnh, cứ đứng bên cửa xe, đợi được người muốn đợi mới lén lút theo phía sau.
Lúc chưa xong việc thì còn dựa vào tinh thần ý chí mà chống đỡ, bây giờ ai cũng sức cùng lực kiệt rồi, Giản Phàm lên xe mà không hề để ý Dương Hồng Hạnh ở đằng sau, vừa ngồi xuống bị đẩy một cái, làu bàu ngồi nhích vào trong, dựa vào cửa sổ, tiếp đó chỉ thấy làn hương thơm mát ngồi xuống bên cạnh.
Trời tối om, đèn bên trong xe tù mù, Giản Phàm lúc này mới nhận rằ, cười hơi giống mếu:” Em không để ý tới anh nữa mà.”
“ Đúng, em đương nhiên không để ý tới anh, có điều em phải làm chút việc.”
Dương Hồng Hạnh vừa nói vừa ra tấy như chớp, Giản Phàm không có chỗ né tránh, xoay đầu một cái là chạm vào cửa sổ xe rồi, biết công phu của mỹ nữ chẳng quả chỉ là chọc, cù, véo thôi, nhưng mà thực sự là muốn tránh không xong.
Bị bàn tấy nho nhỏ kia véo cánh tắy, vừa đau há mồm, một cái tấy khác của Dương Hồng Hạnh đã tức tốc vươn ra bịt lấy miệng Giản Phàm cứ như bắt cóc. Giản Phàm thấy miệng lại bị nhét cái gì đó, lại là chocolate.
Dương Hồng Hạnh là cao thủ cầm nã ở trường huấn luyện, nhưng từ khi làm cảnh sát lại không có chỗ dùng, cơ bản là dùng đối với Giản Phàm. Giản Phàm bị nhét hai miếng chocolate to tướng, không biết là ngọt hay đắng, đồng đội lên xe là nhắm mắt ngủ gật, chẳng ai để ý.
Xe bus rồ rồ nổ máy, Dương Hồng Hạnh áp giọng xuống, đắc thắng nói:” Đùa giỡn với em là phải trả giá.”
“ Ai đùa giỡn em, là em lả lơi với anh giờ lại còn chối. “ Giản Phàm miệng còn đầy chocolate, lúng búng nói nhỏ:
“ Anh còn dám nói, có tin em nhéo anh rồi hét phi lễ không? Anh nói ai tin anh?”
“ I sợ you rồi, đừng nhéo .. Là anh sai, mọi cái sai đều là của anh.” Giản Phàm vội giữ tấy Dương Hồng Hạnh đang định nhéo mình, tiếng đó mà hô lên, mình có trăm cái miệng cũng không cái được:
Dương Hồng Hạnh đắc ý hếch mặt lên, mũi khẽ hừ một cái, có vẻ cho rằng đã thu phục được Giản Phàm.
Hôm nay dừng ở đây.