Hắc Oa

Chương 008: Một hiểu lầm nhỏ nối liền hai trái tim.

Chương 008: Một hiểu lầm nhỏ nối liền hai trái tim.

Xe lên đường rồi, lên đường về Đại Nguyên, mọi người vất vả một ngày một đêm, quá nửa cầm chai nước khoáng chưa uống ngụm nào đã ngoẹo đầu ngủ, loáng thoáng nghe thấy Tần Cao Phong và Sử Tĩnh Viện nói chuyện bên trên, còn lại chỉ nghe thấy tiếng ngáy.
Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm mấy lần, Giản Phàm không ngủ, đang bấm di động, khu này bị mất tín hiệu chưa khôi phục, cầm điện thoại cũng chẳng thể gọi, chỉ làm đồ trang trí. Có điều cái di động ấy khiến trái tim cô xào động, vì do cô tặng Giản Phàm.
Dưới ánh đèn vàng vọt lờ mờ, thấy hàng mi dày của Giản Phàm nhô lên, khuôn mặt tuấn tú, chiếc mũi thẳng, thực sự là đẹp trai tới mức làm người ta đau tim, so với nhiều nam nhân cùng loại thường đậm vẻ sách vở, Giản Phàm có thêm chút lưu manh và mạnh mẽ. Lúc quen nhau chỉ là trêu đùa, báo thù, vậy mà rốt cuộc lại thành thật mà chính bản thân cũng không ngờ, từ lần đi dạo không có ánh trăng, trêu đùa trên bàn rượu, tới lần nằm bệnh viện, khi thì nghịch ngợm, khi thì đáng yêu, lúc lại thâm trầm, lúc trí tuệ rồi lại ngốc nghếch ngày được, bóng dáng Giản Phàm đã không cách nào đuổi ra khỏi đầu.
Trước kia anh ấy có bạn gái, nên giữa hai người có một bức tường, cô gái đó không xinh đẹp bằng mình, cũng chẳng ôn nhu, chẳng gợi cảm, nghe giọng điệu là biết có dục vọng khống chế rất mạnh. Hơn nữa, càng bình tâm lại nhìn nhận, càng càng thấy những lời Lưu Hương Thuần ngày hôm đó giống bao biện, là một bản năng tự bảo hộ hơn là sự thực, cô càng thương Giản Phàm.
Dù sao thì bức tường ngăn cách đó không còn nữa rồi, nhưng Dương Hồng Hạnh thấy giữa hai người có khoảng cách không xâ không gần, nhưng không có thứ gì lấp đầy được. Con đường tình cảm gập ghềnh, hình như còn khó đi hơn cả đường vượt lũ tới đây. Đêm quả cô bị ác mộng tỉnh lại, Giản Phàm bị cuốn đi, cô muốn cứu mà cứu không được, gọi mà gọi không được. Cô bật khóc tỉnh dậy, hai hàng nước mắt chảy dài, không kìm được lòng nữa, nghe ngóng nhiều phương diện, dứt khoát tới đây tìm Giản Phàm, muốn nhìn thấy người trong lòng mới yên tâm.
Giản Phàm nghịch di động một chút rồi nhét vào túi, trường hợp này nói chuyện không tiện, Dương Hồng Hạnh nhớ tới ngày đó ở lớp, lấy di động rằ, bấm nhanh mấy chữ, huých vai Giản Phàm bảo y xem.
[ Thực sự muốn quảy lại thời tập huấn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu ..]
Một câu nói đầy ý vị, Giản Phàm ngẩn người quảy sang, nương ánh sáng yếu ớt, chỉ thấy hai chấm sáng trong mắt Dương Hồng Hạnh, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Giản Phàm nhận lấy di động, nghiêng đi che che dấu dấu gõ chữ, đưa quả sườn trả Dương Hồng Hạnh, trên đó viết [ Anh mở cửa sổ xe cho em, em nhảy xuống dòng lũ, nhảy một cái là xuyên việt về, muốn về đâu là về đó, linh lắm ...]
Đúng cái kiểu phong cách hài hước của anh ấy, Dương Hồng Hạnh mỉm cười, xóa cũ, viết mới [ Cùng nhảy, nến không trên đường đi không có ai để nhéo].
[Anh không muốn quảy lại quá khứ ]
Dương Hồng Hạnh biết mình lại nói nhầm rồi, chuyện kia, ai muốn trải quả lần nữa, lại bấm [ Vậy cùng tới tương lai thì sao? ]
Giản Phàm trả lời [ Chẳng sao cả ]
[ Em biết anh còn hoài niệm quá khứ, nhưng em biết anh sẽ thoát ra được, anh thực sự không có mơ ước gì về tương lai sao? Ví như sự nghiệp, tình yêu, hoặc nếu như ông trời cho anh một người con gái, anh muốn cô gái ấy như thế nào? ]
Một đoạn này Dương Hồng Hạnh phải mất rất nhiều thời gian mới viết ra được, sau đó nhét vào tấy Giản Phàm, rồi mắt không nhịn được nhìn trộm nét mặt của y, khuôn mặt anh ấy, rất nặng nề ...
Giản Phàm nhìn màn hình, xóa đi từng chữ từng chữ một, với Dương Hồng Hạnh, có lẽ là có chút ý tứ, nếu làm bạn, cả cô và Lương Vũ Vân, dù chí chóe suốt ngày, nhưng không thể phụ nhận là bạn tốt. Nói tới cô gái trong tương lai, Giảm Phàm có chút ngây dại, trước mắt hiện ra bóng hình xinh đẹp với mép váy trắng phiêu dật ...
[ Trong lòng anh thích một cô gái, lặng lẽ thích cô ấy rất lâu rồi, cô ấy rất xinh đẹp, làm anh không dám khinh nhờn; cô ấy rất cao quý, làm anh tự ti mặc cảm; cô ấy rất ôn nhu, ôn nhu tới làm anh chìm đắm trong đó; cô ấy rất thông minh, nhìn thấu nội tâm anh. Anh hi vọng cô gái trong tương lai là cô ấy, nhưng anh không dám mang hi vọng đó ...]
Cũng là một tin nhắn phí rất nhiều nhiều thời gian của Giản Phàm, đọc lại thấy ngôn từ của mình không đủ hình dung ra cô gái ấy, cứ cầm di động trong tắy, quên cả Dương Hồng Hạnh ở bên cạnh. Dương Hồng Hạnh đợi mãi, cuối cùng phải tự cướp lấy, xem xong liền im lặng, trong bóng tối không thấy vẻ mặt của cô, chi thấy Dương Hồng Hạnh thu di động lại, không nói nữa.
Cô đã hiểu, không trêu Giản Phàm nữa.
Có lẽ cô ấy hiểu ý mình rồi, cô ấy cũng đã gặp Tương Địch Giai, có lẽ cô ấy giận ... Giản Phàm có hơi áy náy, Dương Hồng Hạnh đôi khi làm việc hơi bá đạo, không coi người khác ra gì, nói chuyện không ôn nhu ấm lòng người như chị Tương, nhưng cô ấy là cô gái tốt. Một cô gái đầy sự ưu việt lại cường thế như vậy, bọn họ không có kết quả được, vậy thì hà tất bắt đầu? Giản Phàm hé cửa sổ một khe hở, để gió mát ùa vào, hít không khí tươi mới sau mưa, ánh sáng xuất hiện ở chân trời, cách Đại Nguyên càng gần.
Lúc đi là biển đèn rực rỡ, lúc về ánh đèn vẫn còn đó, nông thôn tiêu điều và thành thị phồn hoa thành tương phản rõ ràng, đội ngũ di dời như chạy nạn, chó lợn bò dê trong thôn gặp tai ương cả rồi, nghĩ tới con chó Hoa Hoa, nghĩ tới bà già, vội cầm di động lên gọi điện hỏi thăm cha mẹ, hỏi thăm ông bà nội, biết cả nhà bình an liền thở phào.
Cuối cùng cũng đã về.
Chiếc xe bus đưa mọi người tới thẳng cái ngõ ở đường Ngũ Nhất, Tần Cao Phong ra lệnh Giản Phàm, Vương Minh Quách Nguyên lái xe, mỗi xe nhét vài người, trả về từng nhà một, một ngày một đêm vất vả, không có phần thưởng nào cả, nếu mai không có vụ án gì thì được ngủ nướng mà thôi.
Dương Hồng Hạnh không đi cùng xe với Lương Vũ Vân mà lên xe Giản Phàm, đưa pháp y Tạ, Trần Thập Hoàn, lại đưa Sử Tĩnh Viện về nhà, chỉ còn lại Dương Hồng Hạnh, từ khi lên xe Dương Hồng Hạnh không nói câu nào, Giản Phàm cho rằng lời của mình làm tổn thương cô rồi, dù sao trước mặt một cô gái mà nhắc tới một cô gái khác là chuyện ngu ngốc.
Đường về Đại Nguyên rất dài, nhưng mơ mơ hồ hồ lại đi rất nhanh, còn bây giờ đường tới tiểu khu rất ngắn, lại cảm giác dài dằng dặc. Dương Hồng Hạnh một mực im lặng làm Giản Phàm thấy khó mở miệng. Cuối cùng cũng tới tiểu khu, khắp nơi là những vũng nước lớn chưa thoát, bản chiếu ánh đèn, như từng chiếc gương lớn, Giản Phàm chọn nơi khô ráo đỗ lại, nói nhỏ:” Tới nhà em rồi.”
Đường dù xâ, đi rồi cũng tới, Dương Hồng Hạnh hồi lâu sau mới có phản ứng, rời khỏi ghế phụ lái đi xuống nhưng không về nhà mà vòng quả bên kia gõ cửa. Giản Phạm hạ cửa kính, Dương Hồng Hạnh bám cửa sổ đưa tấy chỉ y:” Hỏi anh mấy câu, không được nói dối, không được lừa gạt, không được nghĩ, phải trả lời nhanh.”
“ Ừ em hỏi đi.” Giản Phàm lòng áy náy, nên không trái ý cô:
Dương Hồng Hạnh chăm chú nhìn đôi mày y, mắt y, môi y, giọng si mê hỏi:” Em có xinh đẹp không?”
“ Có! Còn phải nói sao, Thành Cương thi thoảng nhìn trộm em chảy nước dãi đấy.”
“ Em có thông minh không?”
“ Đương nhiên rồi, bằng cấp của em phải xếp hạng 10 trong cục.”
“ Em có cao quý không?”
“ Có, thiên kim nhà cục trưởng, không quý sao được.”
Đôi mắt Dương Hồng Hạnh sáng lên từng chút một, hít sâu một hơi nhỏ nhẹ hỏi:” Câu cuối cùng, em có ôn nhu không?”
“ Cái này .. lúc em không nổi giận thì rất ôn nhu, kỳ thực bất kỳ cô gái nào cũng có một mặt ôn nhu.”
Bốn câu hỏi, Giản Phàm không những trả lời mà còn có bằng chứng, không khỏi có thành phần lấy lòng trong đó, Dương Hồng Hạnh tức thì cười như hoa nở, đó đâu phải là buồn bã hay thất vọng, mà là vui mừng.
Hỏng, Giản Phàm giật đánh thót, hỏng rồi, cô ấy không hiểu lầm ý mình chứ, bốn câu hỏi chẳng phải là đoạn tin nhắn của mình viết à?
Hỏng, phải giải thích cho cô ấy .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất