Chương 008: Vang bóng một thời. (1)
Về rồi, an toàn rồi, ngâm chân trong nước nóng, lại ở trong hoàn cảnh thoang thoảng hương hoa, mỹ nữ tin đây là nhà bếp làm ra món hoa soạn có vận vị nghệ thuật. Khoai tây, củ cải, bay vèo vèo, nhìn hoa cả mắt, sau cái bàn còn có nồi to hơn cả nắp trước của xe BMW, đúng là bình sinh hiếm có. Một nam tử cao lớn, vác cái chậu thép không rỉ đổ ào ào vào nồi, mùi thơm bốc rằ, không rõ mùi gì, nhưng hoàn toàn lật nhào ấn tượng về bếp trong lòng cô.
Nhìn cái nồi kia đen bóng, xung quảnh là đống nồi thép không rỉ, như sự kết hợp hoàn mỹ giữa cổ điển và hiện đại.
“ Này, sao cô không nói, đau không?” Đậu Đậu kiếm băng dính thuốc đưa mỹ nữ:
Đến khi lấy khăn lau khô chân mỹ nữ mới nhận ra nãy giờ mình chìm đắm trong không khí nghệ thuật, quên cả đau, chỉ Đại Hòe: “ Làm gì thế?”
“ Hả? “ Đậu Đậu nghe chưa rõ ngẩn rằ, quảy đầu hỏi:” Sư phụ, sao cô ấy lại nói như thế?”
“ Cô ấy là người nước ngoài, nghe hiểu là đủ, người nước ngoài học tiếng Hán không dễ, chăm sóc cho tốt, là khách của chúng tắ, lát đưa về.” Giản Phàm sửa soạn xong tới thay Đại Hòe nguấy cháo, ghé vào nồi ngửi xem ép được mùi hoa ra chưa, đây là một món chiêu bài của Hoa Soạn lâu, cháo hoa:
Đậu Đậu sinh ra lớn lên ở quê, là thôn nữ điển hình, tò mò ngó nghiêng mỹ nữ, hiểu rồi, không phải người Trung Quốc, mũi hơi khoằm, mắt hơi sâu, con ngươi không phải màu đen, da cực trắng, cực kỳ xinh đẹp, nhất là ngực, vừa cao vừa tròn căng, thật ghen tỵ.
Không phải ai khác chính là Diêm Giải Văn hôm quả ăn xong còn nghỉ lại, thấy Đậu Đậu tò mò nhìn mình cũng không phật ý, hỏi: “ Cô chưa nói với tôi ... Vừa rồi, rải hoa vào nồi ấy.”
“ À, cháo hoa hồng, đó là nụ hoa chưa nở được xử lý khô.”
“ Sao lại là nụ hoa?”
“ Vì dinh dương ở búp hoa chưa nở, hoa và gạo nấu thành cháo, màu đỏ, ăn cháo này da sẽ mịn, giúp trấn tĩnh, chống trầm uất ... Sư phụ của chúng tôi dạy đấy ... Còn có cháo hoa sen, ăn vào cải thiện múi thơm thân thể, mấy ngày nữa ấm lên có hoa đào, càng ngon ... Sư phụ, đúng thế không?” Đậu Đậu sợ mỹ nữ kia không hiểu vừa nói vừa vung tấy minh họa, đến cuối lớn tiếng hỏi:
“ Ừ.” Giản Phàm đáp lời, đó là công phu cơ bản của Hoa Soạn lâu bất kể có học được không, nhưng phải nói được:
Đậu Đậu rất khéo miệng: “ Chị xinh đẹp như thế, nếu thường xuyên ăn cháo của Hoa Soạn lâu sẽ càng đẹp.”
Diêm giả Văn bị câu quảng cáo trắng trợn này làm bật cười, cám ơn một câu, mấy đầu bếp giúp việc cũng cười, lúc này Hắc đàn xong việc bên ngoài chạy vào múc trước một bát cháo vào bát to gắp chỗ này chỗ kia ít thức ăn, húp xì xụp ngon lành. Đậu Đậu định mắng thì mỹ nữ kéo tấy hỏi nhỏ: “ Cho tôi nếm thử được không?”
Nhìn mỹ nữ chỉ cháo hoa mà như trẻ con thấy kẹo hồ lô, Đậu Đậu vui vẻ nói được, vốn bữa sáng chuẩn bị cho khách, liền chạy đi múc nửa bát cháo hoa hồng, nửa bát cháo hoa sen đặt lên bàn.
Đẹp, bát cháo bình thường, màu hoa hồng và màu xanh biếc thành đối lập rõ ràng, trong cháo sền sệt còn có cánh hoa, cẩn thận nếm một ít, sau đó không thấy nói gì nữa rồi ...
Cháo chuẩn bị đưa đi, nhàn rỗi, mấy chàng trai ngồi quảnh nhìn cô gái tây được nhặt về, Diêm Giản Văn rất vô tư tự nhiên, vừa ăn vừa hỏi cái này cái kia, cái môi hồng xinh xinh "wow" không ngớt, làm đám độc thân ngứa ngáy, xúi bẩy Giản Phàm thể hiện tuyệt chiêu. Giản Phàm cũng bị cô gái làm vui vẻ, đưa tấy rằ: “ Lên!”
Đậu Đậu khom lưng vung tắy, củ cải to bằng cái bát bay đi như chớp, Diêm giả Văn kinh hãi hét lên, chỉ thấy Giản Phàm vươn tấy ra bắt, một giúp việc bên cạnh rút dao ném tới hô: “ Tiếp dao.”
Một tấy còn lại khéo lại chụp lấy chuôi dao, Diêm giả Văn hai tấy ôm miệng mặt tái vài phần, nhìn trái nhìn phải thấy mọi người đều cười, không biết họ làm gì, chỉ thấy Giản Phàm múa dao, miếng củ cải bay vèo vèo.
Có người tấm tắc: “ Chiêu ‘trác hoa’ này của sư phụ không biết bao giờ mới học nổi đây, tôi thái tới mấy trăm cân củ cải rồi.”
Giản Phàm một tấy thái, một tấy dùng muôi vớt, sau đó đặt một cái khay trước mặt Diêm giả Văn, củ cải khắc thay hoa nhuốm màu hoa hồng chính giữa khay, lúc nãy đã còn nhỏ nước, sau đó từ từ từng miếng củ cải tõe rằ, thành đóa hồng, là đóa hồng đang nở.
“ Oa, thật thần kỳ. “ Diêm giả Văn nhìn kỹ, đúng là củ cải, nhưng cũng là hoa hồng, kích động đứng dậy, đưa môi tới, "chụt" một cái lên má Giản Phàm: “ Cám ơn hoa hồng của anh, một bữa sáng thật lãng mạn.”
Giản Phàm không ngờ cô em này thoải mái cởi mở như thế, đám Hắc Đản, Đại Hòe, Đậu Đậu cười ngặt ngẽo, chẳng ngại còn chuyển bên má kia sang: “ Hâm mộ chứ gì, vậy mau chăm chỉ học tập ... Mỹ nữ, cô tên gì, nào, hôn nốt bên này cho họ hâm mộ chết thôi.”
Diêm Giải Văn vui vẻ chu môi rằ, hôn chụt một cái, không ngờ đúng lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng quát vài phần kinh hoàng: “ Này, làm gì thế hả?”
Chỉ thấy ở cửa bếp giám đốc Ngưu của Quế Viên như thấy chuyện gì đó khủng khiếp lắm vậy, kinh hoàng chạy vào đẩy Giản Phàm rằ, còn chắn trước mặt y, bộ dạng như y là thành phần nguy hiểm. Theo sau là một mỹ nữ mặc vest nữ trang trọng duyên dáng, hai mắt gần như mở hết cỡ, mấp máy môi nửa vui nửa ngỡ ngàng: “ Giản, Giản Phàm .. Sao anh lại
ở đây, lại còn cùng Diêm phu nhân ở cùng nhau, lại còn còn còn ...”
Còn hôn nhau, câu này Cảnh Văn Tú không nói hết được, có cả mấy bảo an khách sạn há hốc mồm len lén nhìn về một phía, trong bầu không khí quái dị ấy chỉ có Diêm Giản Văn vẫn vui vẻ liếng thoắng một tràng tiếng Anh với trung niên tướng mạo đường đường, Giản Phàm nghe rằ, họ là vợ chồng.
“ Thế này là sao?” Giám đốc Ngưu, Cảnh Văn Tú và đám bảo an vẫn còn trố mắt lên chẳng hiểu gì:
Quả một hồi láo nháo thì chuyện mới làm rõ, nghe nói Diêm Giản Văn bị thương, Cảnh Văn Tú không kịp hàn huyên với Giản Phàm đi lên đỡ, người trung niên nói nhỏ vài câu đi trước, mỹ nữ còn quảy lại háy mắt tạm biệt.
Bên kia đi rồi, giám đốc Ngưu hai mắt gườm gườm nhìn Giản Phàm, giáo huấn: “ Cậu giỏi lắm, lừa khách của thị trưởng Thẩm vào bếp, khiến cũng tôi tìm vất vả, chậm một chút là cậu lừa về nhà động phòng à? ... Nhìn cái gì, sắp 7 giờ rồi, nhanh tấy lên ... Thằng nhãi cậu đợi đấy, không có chuyện gì thì thôi, nếu không tôi tính sổ ...”
Đám giúp việc vội vàng đưa cháo, Giản Phàm nhìn giám đốc Ngưu hốt hoảng chạy đi ngửa mặt cười dài, thú vị thật, hơi hai năm quả không gặp diễm ngộ, lần duy nhất lại là vợ người tắ, chẳng giận còn nói:” Được rồi, mọi người vào việc thôi, không có chuyện gì cả đâu.”
Đôi khi linh cảm có chuyện gì đó thì lại nhầm, nhưng đôi khi chẳng thấy chuyện gì to tát, chuyện lại tới, hơn nữa còn rất đột ngột, như hôm nay.
Buổi sáng chuẩn bị đồ ăn xong, Giản Phàm tới phòng tài vụ kết toán tháng lương cuối cùng, hơn 8000, cho dù ở Đại Nguyên chăng nữa thì đây cũng không phải con số nhỏ. Nhưng ai làm mới biết 5 giờ sáng thức dậy, tối 10 giờ nghỉ, chỉ buổi trưa mới có thể nghỉ ngơi một chút, thi thoảng còn tăng ca, mỗi ngày làm việc 16, 17 tiếng. Mình còn đỡ, đám phụ bếp, giúp việc phía dưới càng thảm, đôi khi bị thứ khách khốn kiếp kêu ca, hay là chân tấy vụng về vỡ vài cái bát, hoặc ông chủ không vừa mắt thì kết cục chỉ có một: Cút xéo!
May mắn là mình vươn lên được.