Chương 009: Vang bóng một thời. (2)
Không may là Giản Phàm phải nhìn thấy rất nhiều người bất hạnh và việc bất hạnh, như một tháng vất vả 30 ngày bị trừ quá nửa lương. Còn có cô bé mười sáu mười bày tuổi phải mặc lên người quần áo phục vụ, rồi những tiểu thư đổi hết đợt này tới đợt khác. Ở cái khu nghỉ dưỡng vàng son lộng lẫy này, nhìn càng nhiều càng hiểu vì sao cha mẹ muốn tìm cho mình bát cơm sắt không lo mưa gió, so với những người bất hạnh, mình may mắn rồi.
Sờ ví tiền dày cộp, lòng thấy yên tâm, thoải mái, không như thời làm cảnh sát, cầm hóa đơn bó thành đống không biết có được thanh toán không mà tim đập chân run.
23 tháng Chạp rồi, làm thêm ngày nữa, mai về nhà, Giản Phàm tính toán, về Đại Nguyên trước thăm mẹ Dương Hồng Hạnh, thăm đứa con đen xì của Trương Kiệt, 25 về tới nhà là vừa, nhớ tới đám bạn KTX lần này tụ tập đông đủ, đây là niềm vui lớn nhất năm mới rồi.
Tâm tình hôm nay rất tốt, vừa đi vừa huýt sáo, rời cửa sau Quế Viên, quy định của công ty, nhân viên chỉ được cửa sau, cửa trước là dành cho khách. Đi vòng vèo mấy chục mét tới bếp, nơi này trang hoàng tất nhiêm thuả kém ngoài kia, vào sân không thấy người, tưởng là Hắc đàn trốn đi chơi, gọi không ai đám, vén rèm vào bếp chỉ còn lại Ngưu Hải Quân và Mã Bằng, ánh mắt cả hai đều quải quái, hỏi: “ Sao thế, người đâu cả rồi?”
“ Sư phụ, giám đốc Ngưu vừa tới mắng Đậu Đậu một trận.” Ngưu Hải Quân lo lắng nói:
Mã Bằng bổ xung:” Còn nói muốn đuổi Đậu Đậu đi, đám Hắc đàn đi tìm giám đốc Ngưu nói giúp.”
“ Đại Hòe cũng đi theo rồi.”
Đến bếp nhỏ cũng chia phe phái, hai người này được bên Quế Viên phái tới, chẳng quả là muốn học trộm nghề của Giản Phàm mà thôi, cho nên trước nay Giản Phàm luôn giữ khoảng cách vừa đủ với họ, còn học nghề à, y không cố tình giấu diếm, cái đó phải xem ngộ tính, nếu không y có chỉ tận tấy cũng đừng hòng làm được. Giản Phàm nhíu mày hỏi: “ Vừa rồi tôi đi vẫn yên lành mà, sao thế? Đậu Đậu làm gì?”
Tiểu nha đầu hơi quê mùa chút, hơi đen một chút nên bị đưa vào bếp giúp việc, nếu không đã phái ra phía trước tiếp khách rồi, có điều Giản Phàm rất thích cô nương xuất thân nông thôn, tính cách giống Đào Hoa, chân thật cởi mở vui vẻ, còn chăm chỉ chịu khó, chỉ là tấy chân lóng ngóng hay bị mắng.
“ Hình như là chọc giận khách.”
“ Có vẻ chính là con yêu tinh nước ngoài kia nói năng linh tinh.”
Hai người đó không rõ lắm, dù sao giám đốc Ngưu và tổng giám đốc của Quế Viên nối nhau tới, hỏi là ai ngâm chân cho bà Diêm, cô ngốc Đậu Đậu còn nghĩ là được lãnh đạo biểu dương, thế là giơ tấy lên. Ai ngờ bị lãnh đạo chửi mắng té tát, uy hiếp đuổi việc, dọa cắt thưởng cuối năm của cả đám, hai vị giám đốc vừa đi, Đậu Đậu sợ khóc mãi, Hắc đàn và Đại Hòe tức giận kéo Đậu Đậu đi tìm hai giám đốc nói chuyện.
“ Hỏng.” Giản Phàm kêu một tiếng chạy ngay, Hắc đàn xuất thân lưu manh, nóng lên làm chuyện dài dột gì không biết chừng, không đi cửa sau nữa mà chạy thẳng lên cửa trước, vừa ra ngoài thì rầm, rồi tiếp đó tiếng nữ nhân "á" một tiếng, Giản Phàm lùi lại xoa cằm, nhìn cô gái ngã bệt mông xuống đất.
Là Cảnh Văn Tú, đang xoa trán, va chạm nổ đom đóm mắt, tức không nói lên lời.
Giản Phàm phát ra âm thanh tức cười, đưa một tấy ra kéo dậy: “ Đừng cứ xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện thế chứ.”
Cảnh Văn Tú tức giận đấm vài cái, chưa hả, đá thêm hai cái nữa: “ Ai bảo anh hấp tấp.”
“ Lát nữa ôn chuyện cũ sau, tôi có hai đồng hương đi tìm lãnh đạo, tôi phải xem sao.” Giản Phàm vừa nói vừa chạy, Cảnh Văn Tú đuổi theo, hai người vừa đi gấp vừa trò chuyện.
Tình hình rõ đại khái, đoàn người chủ tịch Trần tới đây ăn cơm, tất nhiên chủ khách đều vui, vị phu nhân xinh đẹp yểu điệu kia muốn ở lại đây cảm thụ phong tình thôn quê, hôm sau sáng sớm ra ngoài chạy bộ, gặp sương sớm, hồ đồ lạc đường còn bị thương, may nhờ gặp phải xe lấy nước của Quế Viên đưa về. Nhưng ngàn vạn lần không nên ngâm chân nước nóng.
Vừa xong hai vợ chồng họ về phòng, giám đốc Quế Viên liền mời bác sĩ tới, đem ngọn nguồn nói rằ, ấn tượng mọi người với Quế Viên không tệ. Thế nhưng mỹ nữ làm nũng nói chân đau, bác sĩ mới bảo không nên ngâm nước nóng, thêm vào người chồng cằn nhằn vài câu, phó thị trưởng Thẩm nhìn giám đốc Quế Viên hừ một tiếng không vui, tiếp đó cục trưởng Hứa giáo dục một phen. Lại có thêm kẻ đổ dầu vào lửa, lãnh đạo huyện Trạch An nghe lãnh đạo thành phố tới, khẩn trương đến vấn an, không ngờ xảy ra chuyện này, thế là chưa biết đầu đuôi cứ chửi mắng hai vị giám đốc đã. Đừng thấy ở đây họ là ông chủ lớn, trước mặt quản phụ mẫu cấp thấp nhất cũng chả là cái gì.
Thế là hay rồi, bên trên đánh phát rắm, phía dưới thành sấm nổ, hai vị giám đốc tới bếp của đám đầu bếp Ô Long, trút hết lửa giận lên cô ngốc Đậu Đậu.
“ Chuyện nhỏ xíu, bình thường chúng ta trẹo chân còn chẳng xử lý, tập tễnh chút là ổn, quý giá đến thế sao?” Giản Phàm thấy chuyện bé xé ra to rồi:
Nói tới đó hai người đã tới đại sảnh Quế Viên, Cảnh Văn Tú hạ thấp giọng: “ Người ta là phu nhân của Hoa kiều yêu nước, cả phó thị trưởng cũng phải tiếp khách, nếu tới Đại Nguyên, lãnh đạo tỉnh phải ra mặt, đầu tư tới 2 tỷ, anh nói có quý không?”
“ Quý tới mấy cũng là người, chẳng lẽ có tiền thì cao hơn người ta một bậc, không phải là người nữa?”
So với trong ấn tượng của Cảnh Văn Tú, cái khí thế hào hùng này còn đậm hơn trước, sải chân như bay làm cô phải chạy theo nói sau lưng. Vào thang máy, Giản Phàm gọi điện cho Hắc Đản, Đại Hoe, điện thoại không thông, quảy sang thì Cảnh Văn Tú nhìn mình không chớp, cởi bỏ cảnh phục, mặc lên người bộ OL thẫm màu, kính không gọng trí thức văn nhã, nếu không nói có thể coi cô là giám đốc nơi này cũng không thành vấn đề, không ngờ tương phùng trong hoàn cảnh này.
Cảnh Văn Tú có rất nhiều lời muốn nói, mà không biết nói từ đâu, còn Giản Phàm nhìn cô như nhìn người xâ lạ, ồ một tiếng: “ Tôi hiểu rồi, cô đã đổi nghề. Tốt, làm cái gì cũng tốt làm cảnh sát, nhiều tiền lại an toàn. Ví như công việc của cô không ổn, nghiên cứu tâm lý học cảnh sát cái gì chứ, người này u ám hơn người khác, có gì mà nghiên cứu ... Giờ theo Hoa kiềm sống không tệ hả?”
Nhìn bộ trang phục rất nghiêm túc của Cảnh Văn Tú từ trên xuống dưới, Cảnh Văn Tú cũng rất thiếu tự nhiên nhìn lại mình, vì giữ một hình tượng nữ tính mỹ hảo và thục nữ, bỏ rất nhiều tiền làm bộ trang phục chuyên nghiệp chính thức này, không ngờ lại bị hiểu lầm.
Đang định giải thích thì thang máy "tinh" một tiếng mở rằ, không biết Giản Phàm nhìn thấy gì, quát:” Này, đánh người à, mẹ nó, dừng lại!”
Cảnh Văn Tú quảy đầu, trong hành lang có bảy tám bảo an đi vào, không biết chuyện gì, mau mắn đuổi theo.
Có tiếng bàn ghế va chạm, lại có tiếng một nam nhân quát tháo:” Mẹ nó, ai dám lên, ai dám lên lão tử đập vỡ đầu ... Bắt nạt ai chứ? Cùng lắm lão tử không làm nữa.”
Tiếp đó "rầm", Giản Phàm đang đi vào phải ngửa người ra sau né, chiếc ghế ném vào tường, né ám khí xông vào, máu sôi lên, Hắc đàn và Đại Hòe đứng sóng vai bên nhau che chở Đậu Đậu đang khóc thút thít, còn phía kia Ngưu Tất Cường co ro sau đám bảo vệ, bình thường là anh em ăn uống chơi bời với nhau, giờ nội chiến, đám bảo an lúng túng.