Chương 010: Chuyện đáng lo. (1)
Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên và còn cả Trương Kiệt mặt xước xát không chút do dự bán đứng luôn Giản Phàm. Giản Phàm thấy Lục Kiên Định mặt tối sầm, tấy vốn định đưa lên chỉ Hồ Lệ Quân đành hạ xuống, cười xấu hổ giả vờ đưa tấy phủi phủi bụi trên áo, thầm chửi rủa mấy thằng đội chó chết, lí nhí:” Tôi.”
“ Biết ngày là không nhìn nhầm cậu mà, được rồi, về đội nghỉ ngơi, tôi sẽ xin công cho các cậu.” Lục Kiên Định thái độ giống như chuyện thường nhật, còn tự mình phủi bụi cho Giản Phàm, không đợi y vui đã trở giọng:” Trước khi nhận công thì viết kiểm điểm cho tôi, xem ra trong mắt cậu căn bản không có đội trưởng, cả các cậu nữa ... Lệ Quân, cô am hiểu loại vụ án này, chuyện tiếp theo cô chỉ huy, trước tiên đột kích thẩm vấn, nhân lúc tin chưa lộ, mở rộng chiến quả ....”
An bài sự vụ xong thì người đội đặc cảnh cũng tới, nghi phạm, rương hàng bị đặc cảnh vũ trang tận răng áp tải về chi đội, Giản Phàm và Tiêu Thành Cương chen chúc nhau lên chiếc xe do Quách Nguyên lái, nhìn đồng đội thay thế đang dập lửa chiếc xe SUV. Đột nhiên Giản Phàm kêu "oa" một cái như bị chó cắn, kêu còn thảm hơn cả nghi phạm, bất chấp tất cả lao vào chiếc xe SUV đang bốc khói cùng bọt phòng cháy.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết:” Laptop của tôi, laptop của tôi ...”
Chớp mắt kỳ cảnh tái hiện, từ trong xe lấy ra chiếc laptop màu trắng muốt, bị bọt phun thành màu trắng, còn mặt Giản Phàm cũng trắng bệch ... Quách Nguyên, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương chẳng ai an ủi mà còn cười vui mừng trên đau khổ của y, kệ Giản Phàm quỳ trên mặt đất hết lau lại chui, bấm máy không bật lên được mặt tái đi còn hơn cả trải quả chuyện nguy hiểm vừa rồi, khiến người thanh lý hiện trưởng chó chạy gà bay còn tưởng xảy ra chuyện gì ...
Laptop không bật được nữa rồi, xong hết cả rồi! Toàn bộ dữ liệu tích góp mấy tháng trời, những đoạn ghi hình giá trị, mất hết rồi.
“ ... Thưa các vị khán giả, hiện giờ đưa tin tức mà đài chúng tôi vừa thu được, rạng sáng ngày hôm nay công an thành phố chúng ta xuất kích thần tốc, ở đoạn đường giao cắt với cầu Nghĩa Tỉnh chặn một chiếc xe buôn lậu cổ vật, đồng thời cùng nghi phạm triển khai đấu súng kịch liệt, bắt sống ba nghi phạm, có ba cán bộ cảnh sát bị thương. Sau đó trên xe vận tải, thu giữ được 47 món cổ vật, theo giám định sơ bộ của chuyên giả viện bảo tàng tỉnh, 11 món thuộc di sản cấp một quốc gia, 19 món thuộc cấp hai, người phát ngôn cục công an thành phố cho hay, đây là vụ án buôn lậu cổ vật lớn nhất trước tới nay, hiện vụ án đang trong quá trình điều, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin.”
“ Tiếp theo đó là tin vắn, mấy năm gần đây thị trường địa ốc thành phố liên tục xác lập kỷ lục về giá ...”
Tin tức buổi sáng, giọng nhiệt tình dào dạt cảm xúc của biên tập viên vừa dứt, trong văn phòng lớn ở tầng một của đội trọng án, một đám người vây quảnh miệng mở thành chữ O. Mới sáng sớm đã đồn ầm lên chuyện đấu súng tối quả ở đường Bình Nam rồi, tin tức này là câu trả lời hay nhất cho thị dân, nào là đua xe, nào là đấu súng, nào là người bị thương, rồi xe bốc khỏi, đặc cảnh vũ trang toàn bộ như đánh trận, còn có cả hình ảnh trích xuất từ camera giám sát giao thông, tuy mơ hồ chút, nhưng còn kinh tâm động phách hơn cả xem phim phân giải cao, huống hồ cái xe vận tải còn ở trong sân.
Đây là là mấy vị mới giả nhập tổ chuyên án gồm ba nữ hai nam do Lương Vũ Vân đứng đầu, cách đó không xâ là Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt, xem xong một cái đều quảy đầu nhìn ba người ngồi trong phòng, mới sáng ra đã biệt đội trọng án làm vụ này, lại là người mình quen, nhưng không sao liên hệ được với ba người trước mắt.
Chỉ thấy Trương Kiệt thường ngày mồm mép tép nhảy tấy quấn băng trắng, mặt cọ xát một mảng to bằng bàn tắy, Quách Nguyên không khá hơn là bao, nhưng nơi bị cọ xát là má trái, trán tím bầm. Tiêu Thành Cương bình an vô sự thì đang trêu chọc bọn họ, còn khoe khoang mình không có một vết chầy.
“ Nói năng kiểu gì thế Thành Cương, bọn họ đã bị thương còn nói lời khó nghe ...” Lương Vũ Vân chướng mắt chửi bới, đòi lại công bằng cho hai người kia, tức thì mấy người trong nhóm tin tức cũng vào hùa chỉ trích Tiêu Thành Cương, chuyển sang nhìn Quách Nguyên và Trương Kiệt với ánh mắt ngưỡng mộ, hỏi nọ hỏi kia, đãi ngộ thuộc cấp anh hùng rồi:
“ Ê .” Tiêu Thành Cương kéo dài giọng nói:” Không nhất định bị thương mới là anh hùng, không phải không bị thương thì không dũng cảm, đúng không? Biết vì sao tôi không bị thương không? Vì thân thủ tôi tốt, tôi còn nổ phát súng đầu tiên.”
Toàn bộ đội trọng án hôm nay đều bị điều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, chỉ còn lại vài trực ban và làm việc văn phòng, mấy tinh anh kia chưa bao giờ trải quả chuyện nguy hiểm ngặt nghèo như thế, liên tục thúc giục Tiêu Thành Cương kể lại câu chuyện.
Có người đưa thuốc lá, có người rót nước, còn cả hai em gái nhìn với ánh mắt nóng bỏng.
Được mấy cô gái vây quảnh nhìn chăm chú, Tiêu Thành Cương cảm tưởng mình cao lớn thêm mấy mét, vỗ ngực kể oang oang: “ ... Đây là hành động tuyệt mật, mấy anh em chúng tôi đã biết từ lâu nhưng không tiết lộ ra ngoài ... Nghi phạm lái chiếc xe rờ moóc loại 18 bánh, kéo theo khoang xe to, khi chúng sắp tới cầu, tôi lái xe, chị Hồ quát ‘ cảnh sát đây, dừng xe kiểm tra’. Sau đó tôi nhảy xuống xe nổ súng cảnh cáo .. Nhân lúc chúng hoảng hồn phanh xe, anh Quách và anh Trương mai phục hai bên nhảy lên cửa xe khống chế, ai ngờ ác đồ hung hăng không dám lái xe lên mà lùi lại, bất chấp súng cảnh cáo ... Anh Quách, anh Trương tài nghệ không tinh thông, người ta lúi xe bọn họ ngã lăn lông lốc, thế là thành bộ dạng như họ ...”
Vừa nói vừa hoa chân múa tắy, miêu tả vô cùng ngặt ngoèo, cuối cùng còn hạ thấp hai người kia, cả đám cười theo, có điều đại cục đã định, ai cũng vui nên không so đo nhiều. Quách Nguyên bật cười chửi một câu, không thèm chấp.
“ Vậy Giản Phàm thì sao?” Lương Vũ Vân từ sáng tới giờ chưa thấy Giản Phàm đâu, lo lắng hỏi:
“ Ài, anh ấy à, đừng nhắc nữa.” Tiêu Thành Cương càng khinh bỉ:” Chị Hồ an bài anh ấy đoạn hậu, là việc nhẹ nhàng nhất rồi, khi đó nổ súng cảnh cáo, hung đồ lùi xe lại, vào lúc tính thế chỉ mành treo chuông ấy ... Ai ngờ, phó tổ trưởng của chúng ta lại lâm trận bỏ chạy .”
“ Bỏ chạy? “ Đám cảnh sát trẻ tuổi ngạc nhiên:
“ Còn gì nữa ... Anh ấy mở cửa xe bỏ chạy, nhảy xuống xe cuống cuồng bò ra sau thùng rác ... Này các đồng chí, phó tổ trưởng Giản trời sinh hèn nhát, hỏi Vũ Vân đi, khi ở cơ sở huấn luyện, anh ấy không đánh nổi nữ nhân, không chạy còn làm được gì? Thật đấy, không lừa mọi người đâu ... Hai người họ nhảy lên xe, một thủng lỗ chỗ, một thương toàn thân, còn một người thảm vô cùng ... Thảm tới không còn mặt mũi nào đi làm nữa
Tiêu Thành Cương cứ như sợ Giản Phàm lập được uy tín, ra sức hạ thấp, khiến người không biết nội tình cười lớn:
“ Thêm vào một người đảo lộn trắng đen nữa phải không Tiêu Thành Cương ?”Giọng nói theo cùng người, Hồ Lệ Quân bước vào:
Tiêu Thành Cương vội vàng đổi thái độ huênh hoang, cười nịnh:” Chị Hồ, rảnh rỗi tán gẫu thôi mà.”
“ Cậu bôi xấu đồng hương thế à?” Hồ Lệ Quân xem ra cả đêm không ngủ, mắt đỏ, mặt mỏi mệt:
“ Thì thì ... Anh ấy chắc chắn cũng toàn nói xấu tôi sau lưng.” Tiêu Thành Cương ngượng nghịu phân buả:
“ Nhầm rồi, Giản Phàm đánh giá cậu rất cao, ít nhất khi nói với tôi là thế, nói cậu giỏi võ, chịu khó ... thôi được rồi, ba người các cậu nghỉ ngơi đi ... Vũ Vân, điều tra kỹ tư liệu về nghi phạm, càng kỹ càng tốt, ba tên này, ngoài ra báo cho các đơn vị anh em trong tỉnh hiệp trợ đều tra.” Hồ Lệ Quân giao chồng tài liệu cho Lương Vũ Vân, cả đêm đội trọng án xuất kích, bắt không ít nhân viên của Tinh Thần Vật Lưu, thế nào cũng có thu hoạch. An bài xong công việc, Hồ Lệ Quân hỏi:” Giản Phàm đâu?”
“ Không biết. “ Tiêu Thành Cương nói to: “ Không tìm thấy, chắc xấu hổ không dám đi làm.”
“ Im mồm đi. “ Quách Nguyên bực mình, trả lời với Hồ Lệ Quân: “ Cậu ấy đi sửa laptop, có vẻ bên trong có thứ quản trọng.”
Hồ Lệ Quân nghe tin đi nhanh khỏi phòng, vừa đi vừa bấm điện thoại.