Chương 009: Tiếng súng trong đêm. (2)
Đây là hành động có bài bản có tổ chức tiêu chuẩn của Hồ Lệ Quân, xe giữa cầu chặn đường, nổ súng cảnh cáo, nhân lúc xe dừng khống chế hai phía cửa xe.
Không ngờ lần này xem nhẹ quyết tâm của lái xe, khoang sau có người quát lớn, lái xe xoay vô lăng, gạt cần đạp ga, xe đi ngược lại. Quách Nguyên và Trương Kiệt bị bất ngờ, một ngã xuống đường, một treo lủng lẳng trên xe, xe chớp mắt lùi hết tốc độ, rời khỏi mặt cầu.
“ Mẹ nó!” Trương Kiệt lăn lông lốc mấy vòng trên mặt đất, toàn thân ê ẩm, tức tối chửi bới, mở chốt bắn luôn mấy tiếng, đạn trúng thân xe tóe lửa:
Hồ Lệ Quân kinh hãi hét cật lực:” Đừng bắn, đừng bắn, Quách Nguyên còn ở trên xe!”
Phía trước tích tắc đã rối loạn, làm Giản Phàm ở phía sau tưởng là đã khống chế được cục diện cũng hoảng hồn, chỉ thấy cái xe như quái vật xô vê phía mình, bất kể ba bảy hai mốt đạp cửa xe lao rằ, người lăn lông lốc sang bên đường.
Chớp mắt nghe "uỳnh" một tiếng, khoang chở hàng đâm thẳng vào chiếc SUV để trống, loạng choạng mười mấy mét mới dừng lại, xe tải không sao, còn chiếc SUV như xâu thịt dê nướng, khói bốc nghi ngút .
Trương Kiệt bị rơi khỏi xe trước đó chạy tới dìu Quách Nguyên bị văng xuống sau, hai người tập tễnh giơ súng chạy tới chiếc xe tải. Hồ Lệ Quân và Tiêu Thành Cương khẩn cấp nổ súng bắn lên trời trấn áp cũng chạy hết tốc độ. Lái xe bị vụ va chạm mạnh làm choáng váng đang mở cửa bò xuống xe, Quách Nguyên xông tới đạp thẳng xuống mặt đường vừa quát vừa còng tắy, Trương Kiệt ở đầu kia lôi trợ thủ xuống.
“ Oa ca, Oa ca! Anh ở đâu?” Tiêu Thành Cương vừa thở hồng hộc vừa hô hoán:
Hồ Lệ Quân không kịp nói gì, chạy thẳng ra phía sau xe.
Đúng lúc này phía sau xe súng nổ đoàng đoàng, Tiêu Thành Cương giật mình, miệng chửi một câu lăn tròn trên mặt đất, Quách Nguyên chĩa súng vào tên lái xe đã bị khống chế:” Nói, phía sau còn mấy người?”
“ Hai ... Hai ...” Trợ thủ nhát gan không hỏi đã trả lời hộ rồi:
“ Trương Kiệt, trông chúng.” Quách Nguyên lo lắng vừa chạy ra phía sau vừa hô:” Trong khoang xe còn hai tên.”
“ Giản Phàm!” Lại nói Hồ Lệ Quân tới bên chiếc SUV bẹp dí, tim đập cuồng loạn, nhìn vào trong xe không có ai, quảy sang thì lòng lạnh toát, cửa khoang xe sau mở ra nửa bên, không ngờ trong khoang xe có người nấp, tình báo sai lầm rồi:
Đoàng! Đoàng!
Có bóng người nhảy xuống, vừa ra ngoài lập tức nổ súng dọn đường, sau đó chia ra hai hướng khác nhau bỏ chạy.
Đoàng! Đoàng!
Lại có thêm hai tiếng súng vang lên ở phương hướng 11 giờ, một bóng người chạy khỏi xe được mấy chục mét kêu "á" một tiếng, ngã xuống đất, lúc này Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên cũng cầm súng xông tới.
“ Cẩn thận!” Hồ Lệ Quân lao ngày sau xe nấp, nhìn về phía tiếng súng nổ, sau thùng rác cách đó mười mấy mét có người bắn trộm, trừ Giản Phàm thì còn có ai.
Đoàng! Đoàng!
Bóng người đã chạy tới bên tường đơn vị nào đó, người khựng lại chốc lát, người như khỉ len lên tường, chớp mắt biến mất, Hồ Lệ Quân giơ súng nhưng đã ngoài tầm bắn, thế trận này muốn đuổi cũng khó, bực tức lắc đầu, không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Hai bị bắt, một bị thương, dù sao khống chế được cục diện rồi, Hồ Lệ Quân vừa quát cảnh cáo vừa nhảy lên thùng xe kiểm tra một lượt, thấy bên trong an toàn rồi mới xuống. Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương kéo một tên về, chân tập tễnh chắc bị thương ở chân. Lại nhìn phía thùng rác, vừa tức vừa buồn cười. Giản Phàm đợi rất lâu mới như thò lao ra nấp sau cái cây, mắt cảnh giác nhìn bốn phía, xác nhận an toàn mới vừa gài súng vừa thong thả đi về phía đội ngũ.
Hồ Lệ Quân nhìn bước chân đủng đỉnh đó, chỉ tấy định mắng, cuối cùng là thở dài thả tấy xuống, không còn gì để nói với người này nữa rồi. Tiêu Thành Cương cười khành khạch mắng hộ:” Oa ca, anh bẩn thế, đâu không bắn lại đi bắn phía dưới, thiếu chút nữa toi rồi.”
“ À, anh nhắm bên trên đấy, ai ngờ bắn trúng phía dưới, hai thằng này nhanh thật, chớp mắt cái đã biến mất ...” Giản Phàm trải quả một hồi kinh tâm động phách, tấy vừa ổn định lại, nếu không tuyệt đối không thể chệch:
“ Một tên chạy rồi à?” Quách Nguyên thuận miệng hỏi, băng bó cầm máu cho nghi phạm, vừa thắt nút một cái, chạm vào vết thương, nghi phạm hét đau đớn, trấn an:” Xe cứu thương sắp tới rồi, người anh em, đừng trách bọn này, nếu chậm một chút thì chúng tôi bị thương rồi.”
“ Ê ê, nhẹ nhàng chút, đau lắm đấy.” Giản Phàm có chút không đành lòng nhắc:
“ Vờ vịt cái gì, chính anh bắn người ta chứ ai ... Này Oa ca, anh nấp ở đâu đấy, sao chúng vừa xuống xe không bắn? Chạy xâ rồi mới bắn, nếu là em bắn gục hết rồi.” Tiêu Thành Cương lục ra trên người tên bị thương một khẩu súng lục tự chế, đưa cho Hồ Lệ Quân:
“ Mày thì hiểu cái gì, nếu ở gần mà bắn chúng, chúng bắn lại thì thành đấu súng à? Đợi chúng chạy xâ mới bắn, lúc đó chúng chỉ lo chạy không bắn trả, thế mới an toàn.” Giản Phàm khinh bỉ nói, hai thằng kia cũng gian, xuống xe một cái là nổ súng đoàng đoàng mấy phát, làm y sợ tái mặt, mãi mới dám thò đầu rằ, khi đó nghi phạm chạy xâ rồi, chuyện xấu mặt thế ai dám nói thật:
“ Đừng đấu khẩu nữa, lên tra đi.” Hồ Lệ Quân còng lái xe và trợt thủ vào với nhau, quát:
Tiêu Thành Cương và Giản Phàm nhảy lên xe, leng keng cộp chát nửa ngày trời mới lên tiếng gọi mọi người, Quách Nguyên và Trương Kiệt trông coi nghi phạm, Hồ Lệ Quân quảy trở lại xe, lúc này hai cái rương bằng gỗ đã được mở rằ. Ký hiệu bên ngoài là sản phẩm giấy, lật nắp lên cũng là giấy, nhưng vén mấy lớp giấy dày lên là rương nhỏ bọc bọt xốp đặt ở giữa, cho dù là va chạm, đồ bên trong vẫn không sao. Cách vận chuyển này nếu không có tin mật báo bên trong, đừng hòng có thể bắt được.
Đầu Phật, là một cái đầu bằng đá đã bị cắt rằ, trông có hơi đáng sợ, cậy rương nữa thì là cái nồi đồng, Hồ Lệ Quân chuyên xử lý vụ án buôn lậu cổ vật, chỉ nhìn mấy thứ này đã kinh hồn, mở cái rương nữa có mấy cái chậu đồng, với nhãn quảng của cô, không nhận ra rốt cuộc là thời đại nào.
“ Oa ca, mấy thứ này có giá trị gì không thế, sao giống bô nước tiểu ở quê mình vậy? “ Tiêu Thành Cương làu bàu hắn tưởng phải tìm giả đồ vàng ngọc gì, hóa ra rặt một đống đồng nát:
“ Đừng có ít văn hóa thế, đây là di sản văn hóa đấy người anh em. “ Giản Phàm mắng một câu, có điều chiếu đèn pin nhìn một lúc cũng chẳng hiểu gì: “ Mà mày nói cũng đúng, ông nội anh có một cái bô nước tiểu trông giống thế này, cái này mà được giá, anh về bảo ông anh, ha ha ...”
“ Này, hai đứa! “ Hồ Lệ Quân quát hai thằng ngốc đang cười hềnh hệch với nhau, cô không còn sức mở thêm rương nữa: “ Chỉ bằng vào những thứ này thôi vụ án buôn lậu cổ vật lớn nhất Đại Nguyên sắp có kỷ lục mới rồi đấy.”
Cái gì cô không biết chứ cái đầu Phật đường nét phai mờ kia không phải là đồ cổ mà là di sản văn hóa rồi, huống hồ kẻ áp tải còn mang theo súng, dùng ngón chân nghĩ cũng biết đây là vụ án buôn lậu cổ vật. Nhưng Hồ Lệ Quân không vui mừng gì cả lại lo lắng trùng trùng, chẳng phá được án mà còn phát hiện ra án mới, lại là đại án.
Còi cảnh sát từ xâ tới gần, ánh sáng hai màu xanh đỏ loang loáng, mười mấy chiếc xe cảnh sát xuất hiện, phong tỏa trước sau hiện trường, lệnh số ít chiếc xe đi đêm phải chuyển hướng, nghi phạm bị thương được xe cấp cứu đưa đi. Trong chiếc xe cảnh sát đỗ bên xe vận tải, Lục Kiên Định mặt mày phẫn nộ nhảy xuống, nhìn hai cảnh sát trông nghi phạm mà không nói gì, sau đó Hồ Lệ Quân nhảy xuống thì thầm bên tai vài câu, lên khoang chở hàng xem, kinh ngạc đã thay cho phẫn nộ, vẫn nghiêm mặt quát: “ Ai cầm đầu?”