Chương 011: Tiểu cảnh sát gây họa.
Khi ở Ô Long mỗi lần đi trực, toàn là Giản Phàm dẫn dội, bất kể là chui vào đâu làm biếng, dựa vào chỗ nào ngủ gật, đều do y chỉ huy, nói về làm ăn gian dối, Giản Phàm cực kỳ sở trường, bản tính gian thương ấy được rèn từ nhỏ mà.
Chớp mắt một cái, năm người biến mất trong gió tuyết.
Lại chớp mắt một cái, đường phố không còn ai, năm anh em chạy hơn 1 km, chui vào một cái quán nhỏ ven đường uống rượu. Giản Phàm cực hiểu địa hình xung quảnh đây, hổi làm việc ở nơi này đã cùng Hương Hương nắm tấy nhau đi khám phá hết rồi. Tiểu khu đối diện với đường thông tới khách sạn, có động tĩnh gì là nhìn thấy ngay, bộ đàm chỉ cần kêu rè rè một chút là lập tức chạy ra đường vờ trực, vạn vô nhất thất.
Mùa đông, lại là ngày tuyết bay lả tả, có được bình rượu nóng vài món nhắm là mỹ vị trần gian rồi, Tiêu Thành Cương uống một chén rượu xuả đi hơi lạnh, khà một tiếng thỏa mãn:” Oa ca, em biết chỉ cần có anh là kiếm được chỗ ăn mà.”
Một học viên khá thật thà hỏi:” Giản Phàm, uống rượu khi đang trực, liệu có bị mắng không?”
“ Đồ ngốc.” Giản Phàm phất tắy:” Trời lạnh thế này, chúng ta nói là thuận tấy mua bình rượu chống lạnh, ai làm gì nổi? Có điều đừng uống nhiều, say rồi khó ăn nói.”
Dương Quốc Giang bực mình mắng người kia: “ Không uống thì thôi, ra đường mà đứng đi.”
Người kia im luôn.
“ Mọi người nghe đây, cả tuần tra đầu tiên, về xe nghỉ ngơi, hoặc là về phòng Cửu Đỉnh bố trí để nghỉ. Tôi đoán lần sau phải ba tiếng nữa, nhìn thấy chỗ kia không, lần thứ hai chúng ta chui vào đó một tiếng, tiếp tục về ngủ. “ Giản Phàm cầm đũa chỉ hướng đèn nê ông bài binh bố trận:
Cửu Cương nhìn phát nghẹn lời:” Oa, nhà tắm, có phải là không nhịn nổi nữa muốn tìm em gái không? Tôi không mang tiền.”
Dương Quốc Giang uể oải:” Đừng lo, lát nữa có người cho cậu vay tiền.”
Mấy người cười ha hả, vị thật thà lại hỏi:” Giản Phàm, chúng ta tới nơi đó không hay đâu, với lại khuya rồi mà.”
“ Không sao, thuê cái phòng ngủ thôi mà, ai bảo các cậu làm gì đâu mà không hay, bằng vào trang phục của chúng tắ, họ dám cản à?” Giản Phàm kinh nghiệm lắm:
“ Nghe Oa cả đi, đảm bảo không sai.” Tiêu Thành Cương vỗ vai trấn an, hắn đi theo Oa ca, chỉ sai một lần, nhưng rốt cuộc nhờ sai lầm đó mới có ngày hôm nay.
Lần đầu tiên đã quả ải, quả nhiên còn có lần thứ hai, mấy người lên xe ngủ tới lúc thay ca, vờ vịt đi lại một vòng, ra ngoài đi mấy bước thôi mà toàn thân phủ tuyết rồi, về tới nơi mà làm ra vẻ như liệt sĩ từ chiến trường về vậy, không ai nghi ngờ gì. Lần thứ hai cũng thế, ông chủ nhà tắm nghe bọn họ chỉ mượn phòng ngủ một tiếng, tiền phòng cũng không dám thu. Mấy người nghỉ ngơi một tiếng, lại quảy về xe, mấy người trực ở trước cửa thì lạnh tới kêu cha gọi mẹ, thế nên bội phục đám Giản Phàm sát đất.
Quả 0 giờ, nhiệm vụ mới gửi tới, tuyết rơi làm máy bay bị trì hoãn, nhiệm vụ trực ban bị kéo dài vô thời hạn, trừ lực lượng cơ sở lưu lại, đội ngũ tạm thời lui về căn cứ. Lần này thì xúi quẩy rồi, huấn luyện viên tùy ý an bài, rút gọn phạm vi đưa mấy người Thành Cương tới cửa trực, năm người trố mắt, thế này hết đường trốn, hơn nữa còn phải kiểm tra biển số xe và CMT của người ra vào, muốn vào hậu viện phải đưa giấy mời ban tổ chức.
Năm người hậm hực tới cửa khách sạn trồng cột điện, ngoài khách sạn là bãi đỗ xe ngoài trời, có thể vào trong phải đi xe nội bộ và nhân vật đặc thù. Giản Phàm sợ gặp phải người quen, đứng sau cột kéo mũ xuống thật thấp, bốn tên kia thì hăng hái đứng trực, gặp nam hùng hùng hổ hổ, kiểm tra CMT như thấy tội phạm, nếu gặp mỹ nữ thì càng quá đáng, cầm CMT trong tấy nửa ngày, hỏi linh tinh nửa ngày, sau đó vờ vịt kính lễ.
Giản Phàm có chút buồn chán, loại chuyện này thời đại học thường làm, bây giờ không có lấy nửa điểm hứng thú.
Tuyết rơi tới quả nửa đêm tới sáng mới ngưng, nhân viên khách sạn miền mài xúc tuyết, chất thành từng đống lớn, thi thoảng góc độ không đúng, tuyết trắng xóa phản quảng chiếu tới, nhìn chói mắt. Giản Phàm ngẩng đầu nhìn, không biết tầng nào là tầng 11, hơn một tháng trước còn cùng Hương Hương ở đây điên đảo loan phượng, khi đó công tác đã có hy vọng, hai người bật điều hòa thật lạnh, sau đó trốn trong chăn đại kế mua nhà mua xe, không ngờ cuộc đời lại khó lường như vậy, chớp mắt mặc lên người cảnh phục, rồi quảy về đây.
Cứ nghĩ tới cuộc sống tương lai, Giản Phàm lại có chút hoang mang sợ hãi, sau này làm sao, chẳng nhẽ giống huấn luyện viên nói, đem nhiệt huyết và thanh xuân hiến cho tổ quốc? Hình như mình làm gì có phẩm chất cao như thế, hơn nữa bằng vào loại làm gì hỏng cái đấy, tổ quốc có cần không còn đợi xét. Hay như chú hai, tới đồn cảnh sát, làm đồn trưởng mười mấy năm, đợi huyết áp mỡ máu tăng lên cùng chức vụ? Mỗi ngày chỉ biết dọa người ta cũng chẳng thú vị gì.
Tới giờ Giản Phàm vẫn chẳng biết mục tiêu cuộc đời của mình là gì, tới giờ y vẫn là tấm bèo trôi theo dòng.
Tới nơi quen thuộc này, trong đầu Giản Phàm lúc thì là Hương Hương nhỏ nhắn xinh xắn, lúc thì là Tương Địch Giai váy trắng hơn tuyết ... Lát sau lại nghĩ, mình chả là cái thá gì mà tơ tưởng linh tinh, đến Hương Hương còn chưa biết có giữ được không nữa là, lòng càng chán nản.
Đột nhiên nghe thấy ở cửa bên có tiếng nhốn nháo, Giản Phàm định thần lại, Thành Cương đang cùng chủ chiếc xe BMW màu đen tranh chấp, phía sau còn có một cái xe nữa, hình như là không CMT, trên xe có bốn người. Lái xe bực bội quát:” Làm cái gì thế hả, đây chính là tiểu thư Kim, không nhận ra sao? Tôi là người công ty quản lý Nghệ Long, giấy mời trong tấy người quản lý, cô ấy đến sau, các anh không thể cứng nhắc như thế, gọi lãnh đạo ra đây.”
“ Chính tôi đây. “ Thành Cương được làm tiểu tổ trưởng nên ngầu lắm: “ Tôi không cần biết là Nghệ Long hay Nghệ Trùng, cũng kệ tiểu thư hay ma ma, tôi chỉ biết giấy không biết người. Ai mà biết anh là ai.”
Lái xe tức giận thò đầu rằ: “ Anh ăn nói kiểu gì thế, làm cảnh sát thì ghê gớm à? Số hiệu của anh bao nhiêu, tôi khiếu nại.”
Dương Quốc Giang gằn giọng: “ Giỏi, anh có thể đi khiếu nại ngày bây giờ, có điều lùi xe lại, đừng để ảnh hưởng tới giao thông trật tự.”
Bọn họ sợ gì, mấy người đã có số hiệu cảnh sát đâu, chưa được phân phối mà. Bốn thanh niên đang độ khí huyết phương cương, khó khăn lắm mới có tí quyền lực, không chịu nhân nhượng, uy phong giàn hàng ngang trước xe.
Lái xe sôi máu chửi: “ Mẹ nó chứ, một đám đầu gỗ.”
Trong xe nhô ra một nữ nhân đeo kính râm, cái kính cực lớn che khuất nửa khuôn mặt, dùng tiếng Quảng không được lưu lát lắm:” Tố chất cảnh sát Đại Nguyên thấp thế sao, rác rưởi.”
“ Này này, chửi người ta phải không? Con mụ kia nói cái gì thế? “ Thành Cương nghe không rằ, nhưng dựa vào điệu bộ khinh người của nữ nhân đó đoán ra được:
Có chuyện vui rồi, đứng không một chỗ cũng buồn, Giản Phàm chỉ sợ thiên hạ không loạn, chêm vào: “ Rác rưởi, tiếng Quảng đấy, chửi bốn đứa là một lũ rác rưởi.”
Giản Phàm chửi thì không sao, nhưng người khác chửi thì Thành Cương không chịu, nghe thế, hắn vốn nóng tính, chỉ nữ nhân không rõ tên kia: “ Con đ .. này, mày chửi ai hả? Nếu hôm nay bố mày không mặc cảnh phục thì chơi chết mày.”
Giản Phàm cười tới đau cả bụng, Thành Cương chưa tốt nghiệp sơ trung đã vào trường võ, trình độ văn hóa không cao hơn đám kéo xe, Dương Quốc Gian và Cửu Cương đều không vừa, giờ đánh trận bằng nước bọt rồi, có trò hay để xem.
Bên kia thì nữ nhân quát tháo, la hét, bên này thì vỗ xe hùng hổ, thế là to chuyện rồi, từ trong cái xe đằng sau nhảy ra ba tên nam nhân lực lưỡng, người nào người nấy trên mét tám, mặc vest đen như dân XHĐ, bảo vệ trước xe đối diện với đám Thành Cương.
Nữ nhân bị chửi kia đoán chừng tức lắm, quảng quác một tràng, đều là tiếng Quảng Đông khó hiểu.