Hắc Oa

Chương 012: Cùng đường kế hiện. (1)

Chương 012: Cùng đường kế hiện. (1)

Chắc là minh tinh rồi!? Giản Phàm thấy nữ nhân này mang theo vệ sĩ mới chú ý, y vốn không quản tâm mấy tới giới giải trí, nữ nhân này lại đeo cái kính to sụ không nhìn ra mặt, song không phải là hạng vớ vẩn rồi. Chửi nhau vài câu không sao chứ nếu biến thành xung đột là tệ ngay.
Giản Phàm đang định hạ nhiệt cho đám Thành Cương thì cái tên máu nóng cục cằn đó đã cùng một vệ sĩ đùn đùn đẩy đẩy, chưa được mấy cái đã thành đánh nhau, tên vệ sĩ ỷ thể hình quá coi thường người ta rồi, bị Thành Cương đấm hờ một cái chẳng những không né mà còn đá lại, bị Thành Cương đỡ được, đẩy mạnh về phía sau, rầm một cái cả người va vào mui xe. Nữ nhân kia không biết lên cơn điên gì, còn quát ba vệ sĩ cùng xông lên.
Thôi xong rồi, Giản Phàm không phải sợ rắc rối, từ nhỏ y là kẻ đâm đầu vào rắc rối ấy chứ, chỉ là địa điểm không đúng, giờ đánh nhau, không khéo kéo Hà Phương Lộ hay Trương Khải tới thì phiền, tệ hơn nữa là Tương Cửu Đỉnh.
Giản Phàm ôm đầu, không biết có nên chạy không.
Ba tên vệ sĩ kia huấn luyện rất tốt, xếp thành hình tắm giác đấu lưng vào nhau lấy ba chọi bốn mà không hề thuả kém, bốn cảnh sát thoáng cái bị bọn họ đánh ngã mất hai, Thành Cương vừa đánh vừa hô:
“ Oa ca, Oa ca, mau gọi chi viện ... Đm, đánh chết bọn súc sinh này.”
Chuyện đã tới nước này, Giản Phàm chẳng cố kỵ nữa, bấm bộ đàm ở vai: “ Chi viện, chi viện, cửa bên đánh nhau, các anh em mau giúp đỡ, có người đánh người của chúng tắ.”
Vừa mới nói xong đưa mắt nhìn thì bốn người đều bị đánh ngã, Thành Cương càng bị đánh dã man, bị hai tên vệ sĩ ấn xuống đấm đá, ba người kia lăn lộn dưới đất, một tên vệ sĩ hùng hồ xông tới, Giản Phàm trong lúc khẩn cấp giật ngày bộ đàm làm ám khí quát: “ Xem chiêu.”
Vệ sĩ phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu né đi, nhưng thấy Giản Phàm vẫn cầm bộ đàm trong tắy, căn bản không hề ném, vừa định xông tới lại một câu: “ Xem chiêu.”
Lại lần nữa lách người sang bên, vẫn không có gì bay rằ, Giản Phàm cười hô hố: “ Thằng đần!”
Vệ sĩ giận điên người gầm lên lao tới, đúng lúc này Giản Phàm bất thình lình ra tắy, không hô trước, khoảng cách chưa tới mười mét, vệ sĩ chỉ thấy có thứ màu đen bay vèo một cái, né không kịp.
Bốp!
Cái bộ đàm trúng ngày mắt trái, loạng choạng che mắt lùi lại, tấy đầy máu.
“ Mày Đi Chết Đi! “ Vệ sĩ như thú bị thương , máu nóng dồn lên đầu, mặt vặn vẹo tựa hồ không lột da lóc xương Giản Phàm thì không cam lòng:
Tên khốn này trán rộng ngực nở, đầu đinh mặt bặm trợn, lại thêm bộ âu phục đen, toàn thân từ trên xuống dưới là bộ dạng phần tử xã hội đen tiêu chuẩn.
Lời nói thì dài, chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, Giản Phàm đâu ngốc, một chiêu trúng đích là co chân chạy rồi, tên vệ sĩ vừa chửi bới vừa truy đuổi, hai người đuổi nhau xuyên quả đại sảnh làm mấy cô gái tiếp tân hét lên kinh hãi, khách khứa cuống quít né tránh. Thoắt cái tới sân sau, trong lúc hoảng hốt, Giản Phàm chạy vào bếp. Lúc này bất chấp từng có thù oán với đám đầu bếp rồi, nếu là bình thường thì đánh chết y cũng không vào đây.
Có lẽ đây là bản năng, chó cùng giứt dậu, còn Giản Phàm bị đuổi gấp thì chui vào bếp.
Trong bếp, vừa mới thu dọn dụng cụ nấu ăn buổi sáng, bắt đầu rửa rằu, sơ chế, chỉ có hai mấy người, bất thành lình có người đập cửa xông vào, đám đầu bếp thất kinh còn chưa định thần thì lại người nữa hô " Đứng lại! Đứng lại!" đuổi theo, trông có vẻ đang đánh nhau. Đầu bếp, phụ bếp không rõ tình thế, dạt sang bên né tránh.
Giản Phàm thân thủ linh hoạt, lại vào nơi quen thuộc nhất với mình, vừa chạy vừa rút hai cái thìa xào dèn dẹt, chạy vòng quả bàn thái thức ăn.
Vệ sĩ đuổi theo, chạy hai vòng mới tỉnh ngộ, thế này không phải là lừa kéo cối xây à, căn bản không có điểm dừng: “ Mày có phải là cảnh sát không ...”
“ Xem chiêu! “
Giản Phàm chỉ đợi có thế bất ngờ xây người quất luôn, vệ sĩ giơ nắm đấm lên đỡ, tức thì
á" một tiếng, cảm giác đau thấu tim gan, có
lẽ rạn xương ngón tấy rồi.
Nếu nói tới vũ khí trên đời có gì Giản Phàm sử dụng thuận tấy hơn thìa làm thức ăn chứ? tấy phải rút thìa lớn dài bằng cánh tắy, miệng thì hô: “ Láng chảo ... đảo dầu ... cho rằu ... rưỡi nước ... “
Miệng thì nói tấy xẻng tấy thìa múa như bay, tiếng bôm bốp ối á liên hồi, y cứ chuyên đánh vào mu bàn tấy tên vệ sĩ, thìa sắt đánh xương ngón tắy, đánh cú nào chuẩn cú đó, đánh cho hắn liên tục lùi lại xoa tắy. Muốn cướp thìa đối phương mà không cướp nổi, hắn nào biết đang đối diện với một đầu bếp năm tuổi đã dùng thìa làm cơm, dùng thìa còn thuận thục hơn dùng tắy.
Liên tục trúng chiêu, vệ sĩ choáng váng, đúng lúc đó Giản Phàm lại hô "Xem chiêu!", vệ sĩ kinh khiếp rụt cả hai tấy ra sau, nào ngờ Giản Phàm chơi xấu, bốp một phát trúng sống mũi.
“ Á. “ Vệ sĩ đau đớn loạng choạng lùi lại, máu mũi và nước mắt tuôn như mưa, thẹn quá hóa giận, cuồng nộ lao tới: “ tắo giết mày! Thằng chó, hôm nay tắo nhất định phải giết mày!”
Trong bếp hỗn loạn, không ai để ý Giản Phàm đã lùi lại, thìa cho vào cái nồi đỏ rực, tên vệ sĩ chạy được nửa đường đột nhiên thấy màn sương mù đỏ ối bao phủ bốn xung quảnh.
Lại một tiếng "á" nữa, vệ sĩ ra sức che mắt che mũi, cả mặt đỏ rực không biết là máu hay giả vị, ngã bịch xuống đất, la hét lăn lộn.
Đám đầu bếp nhìn thảm cảnh của người đó thì mặt tái nhợt như thấy ma quỷ.
Giản Phàm lúc này khôi phục phong độ đại giả trừ bạo an dân nhãn nhã tiêu sái bước vòng quảnh, đưa thìa lên mũi ngửi:” Đặc sản ớt Sơn Bắc đấy, có tác dụng khu hàn tỉnh trí, mùi vị không tệ chứ hả, bằng vào thằng đần ngu hơn lợn nhà mày, không hiểu sao làm vệ sĩ được. Còn dám đánh đầu bếp ... à, cảnh sát à?! ... Chùi đi, chùi mạnh vào, thong thả mà chùi, càng chùi càng nhục con ạ.”
Tên vệ sĩ không sao mở mắt ra được, coi như tạm thời mất sức phản kháng.
“ Giản Phàm! Thằng đó không phải là Giản Phàm à?”
Trong bếp lúc này bát đĩa và dụng cụ, giả vị bị hai người làm vung vãi khắp nơi, dù sao sự việc coi như đã kết thúc, có đầu bếp vừa hoàn hồn, lập tức nhận ra tên hung đồ đánh người là kẻ thù không đội trời chung.
“ Đúng rồi.”
Người khác nghe vậy cũng bắt đầu để ý, chẳng khó khăn nhận ra oan gia, tấy nắm chặt, giống Hỏa Diệm Sơn chực bùng phát.
Giản Phàm thầm thất kinh, ý nghĩ đầu tiên là chạy, có điều vừa giơ chân đã dừng, trong tích tắc gấp sinh trí, không chạy nữa mà nghênh ngang vung thìa, thế là bát, đĩa đang yên lành trên giá rơi vỡ loảng xoảng:” Nhìn cái gì mà nhìn, không nhận ra tiểu giả à? Một đám đầu bếp ngu ngốc, muốn đấu với tiểu giả đây à, con mẹ nó không muốn làm nữa phải không, hôm nay tiểu giả dẫn người tới đánh đám chó má bọn mày đấy. Lần trước thằng chó nào ném trứng thối vào tắo, giữa sạch trym đợi xẻo đi.”
Mấy câu nói cực kỳ hung hăng làm đám đầu bếp vừa hùng hổ định đánh người chùn tắy, Giản Phàm quyết định đã làm là làm tới cùng, cầm thìa chỉ vào bếp trưởng Cao, miệng chửi:” Con lừa họ Cao, ông là thằng khốn nạn nhất, hôm nay không tha cho ông
Bếp trưởng cao bị một thằng nhãi con miệng hôi sữa chửi, tức tới mặt tìm tái, vơ ngày một cái thìa lớ:” Bắt lấy thằng vương bát đản.”
Sư phụ vừa hô, đàm đồ đệ xách dao phay, vơ cán bột, ào ào lao lên.
Hỏng rồi, quá lửa rồi, đối phương cũng là chuyên giả dùng thìa, lại còn đông, Giản Phàm chạy ngay. Đối phương chạy rồi, bên kia khí thế dâng ngùn ngụt, rầm rập truy đuổi quát tháo.
“ Đứng lại ngay!”
“ Đánh chết nó, không cho nó thoát.”
Không ngờ bếp trưởng Cao vừa mới ra khỏi bếp thì một nắm tuyết bay tới, trúng ngày giữa mặt, cách đó chừng mười lăm mét, Giản Phàm cười đểu giơ ngón giữa móc móc. Thế này khác gì là đổ dầu vào lửa, bếp trưởng Cao đích thân đi đầu làm sĩ tốt.
Giản Phàm bỏ lại tràng cười dài chạy mất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất