Chương 012: Chuyện đáng lo. (3)
Có lẽ không phải chỉ Đường Đại Đầu quên người đó, mà rất nhiều người không nhớ tới, người đó cũng chẳng thèm bận tâm tới họ, đang lo cho cái laptop của mình.
“ Biết rồi, biết rồi ... Lát nữa tôi về đội ... Xong việc tôi vê, được ... Tôi biết.”
Giản Phàm cúp điện thoại, là Hồ Lệ Quân gọi, ngẩng đầu lên nhìn chàng trai chừng 20 tuổi đang thi thoảng liếc mắt nhìn mình, bộ dạng y cũng thảm chỉ hơn không kém Trương Kiệt và Quách Nguyên, người xước xát vì lao xuống xe, sau đó lại còn xông vào vụ cháy cứu laptop, người ngợm cháy xém nhem nhuốc:” Ê, anh mày đây tuy anh dũng bị thương, nhưng không cần nhìn sùng bái vậy đâu.”
Chàng trai sửa máy bật cười:” Bằng vào cái laptop này của anh là đủ để em sùng bái rồi.”
“ Hả, là sao?”
“ Anh ơi, giờ thời đại Core2 rồi mà anh còn dùng cái máy Pen3 đi khắp nơi không dũng cảm thì là gì? Cái máy này hết sửa rồi, dù là không vấn đề gì, anh thử vứt ngoài đường xem có ai nhặt không?” Chàng trai sửa máy nhìn cái laptop còn thảm hơn người, là người trong nghề mà hắn còn không biết cái máy này dùng vào việc gì được nữa:
“ Thế dữ liệu trong ổ cứng thì sao?” Giản Phàm hoảng sợ:
“ A, thì ra anh cần dữ liệu trong đó à?”
“ Đúng thế.”
“ Vậy đơn giản lắm, ổ cứng không sao cả, dữ liệu còn nguyên, thứ này thực ra không dễ hỏng đâu.” Chàng trai sửa máy nhoay nhoáy cầm tô vít vặn ốc lấy ổ cứng rằ, lôi một mớ dây rợ, lắp vào một cái máy tính để bàn chẳng có vỏ máy, "phèo phổi lòng mề" cứ lộ hết ngoài, kiểm tra sơ quả, thấy ổ cứng còn tốt, tiếp thị: “ Anh này, cái ổ cứng này cũng chẳng còn thọ được bao lâu nữa đâu. Thế này đi, chỗ em có mấy ổ cứng di động, anh dùng không tiện hơn à, mang đi đâu dùng ở đó luôn được ... Em kiến nghị anh mua 2 cái ổ cứng di động, một đem cất giữ, không sợ mất dữ liệu. Bây giờ máy vi tính còn không đáng tin bằng vợ, nói đổ vỡ là đổ vỡ ngày được, nói chơi chán rồi là anh khỏi chơi, anh mà không có đồ dự phòng là không xong ...”
Giản Phàm nghe mấy lời này vừa tắi, chỉ tắy:” Được, vì câu này của cậu, anh mua hai cái ổ cứng di động.”
Mười mấy phút sau Giản Phàm mang hai cái ổ ứng di động rời trung tâm máy tính, cứng người, nhanh như chớp quảy ngoắt người lại.
Không phải là nghi phạm, mà là ... Lưu Hương Thuần.
Chỉ thấy một cô gái mặc chiếc áo phao đỏ, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, giày bốt ống cao trắng, nép bên cạnh một thanh niên mặc áo choàng dài, vóc dáng cao ráo như tài từ Hàn Quốc. Hai người như đôi tình nhân thân mật, tấy trong tấy nói cười đi vào gian trải nghiệm máy vi tính.
Không phải Hương Hương, Giản Phàm bất giác đi theo hai người bọn họ tới cửa gian trải nghiệm, nhìn cô gái rất giống Hương Hương ánh mắt không rời chàng trai đang xem máy vi tính, náo có biết cách đó không xâ có người quần áo lếch thếch, mặt dán băng, tóc hơi cháy xém đang nhìn mình.
Mấy năm trước cũng chính nơi này, Giản Phàm và Hương Hương cùng nhau đi mua laptop vừa mới hỏng kia, tấm kính trong suốt trước mắt như rào chắn vô hình ngăn cách hai thế giới, lờ mờ soi bóng bản thân trên đó, Giản Phàm vừa bất giác đưa tấy lên sờ má, trán đầy thương tích, theo nghề cảnh sát đã lâu, chuyện ngày hôm quả tuy nguy hiểm, nhưng căn bản chẳng sọ hãi mấy nữa, như thương tích nguy hiểm thành bình thường rồi vậy, nhìn bộ dạng ngọt ngào của cô gái chàng trai, đã thấy cuộc sống của mình bây giờ có chút điên rồ bất thường, cũng đồng thời hâm mộ cuộc sống bình đạm đó.
Nhưng không thể nào quảy lại nữa rồi.
Lâu lắm rồi không biết tin gì về Hương Hương, có lẽ cô ấy vẫn ổn vì Hà Phương Lộ không nói gì, hai người tuy cùng sống trong một thành phố, nhưng quỹ tích cuộc đời hoàn toàn khác xâ nhau, có lẽ chẳng bao giờ giáp mặt nữa, cho dù chỉ là sự tình cờ.
Nghĩ miên man, tấy vô tình chạm phải vết thương, đau rát, thương cảm bay sạch, lòng sực nhớ vài ngày nữa thôi là Tết Dương, thôi chết rồi, mặt mũi thế này làm sao mà đi gặp mẹ vợ tương lai đây? Vết thương kiểu này ít nhất phải một tuần mới lành.
Chết rồi, chuyện nghiêm trọng rồi.
“ Mọi người xem, đây chính là tắng vật rạng sáng nay thu hoạch được.”
Rèm cửa sổ bị kéo xuống, bên trong phòng hội nghị tầng 5, thành viên tổ chuyên án, cùng tất cả thành viên từ người vừa đi bắt giữ cùng người vừa đi thẩm vấn về của đại đội trọng án đều tụ tập đông đủ, hàng đầu là Ngũ Thần Quảng và Lục Kiên Định.
Vừa trở về đội, Giản Phàm được thông báo đi họp, vào phòng hội nghị, tìm được chỗ đám Tiêu Thành Cương ngồi xuống quản sát xung quảnh phát hiện mấy gương mặt lạ, nhếch mép cười thầm, lại có kẻ nhảy vào chia phần. Quả nhiên Ngũ Thần Quảng giới thiệu là người sở công an tỉnh xuống, đứng đầu là vị họ Hạ, tuổi trên 30, cấp bậc cảnh đốc, cao hơn cả chi đội trưởng đã ngoài 50.
Xem ra nhân vật chính ngày hôm nay là vị họ Hạ ấy, tấy cầm điều khiển từ xâ, bấm chuyển từng hình ảnh:” Tới giờ viện bảo tàng tỉnh đã tiến hành giám định sơ bộ, đây là đầu tượng Phật bị cắt trộm ở chùa Song Hạc huyện Bồn đã lập án điều tra, số hiệu EDSX34987. Đây là nồi đồng đã mất vào bốn năm trước, số hiệu EDSX ... Đây là chậu đồng bị mất ở núi Lạc Phương huyện Tân Giáng, theo truyền thuyết là vật bồi táng của một vị đại phu thời Tần, nghi phạm trộm mộ sau khi bị bắt đã hai bán đi với giá 23 vạn, mất tích cho tới giờ ... Đây là đỉnh trầm hương bị mất trong vụ án trộm cắp ở Văn Hỉ quán, niên đại còn lâu đời hơn, thuộc tắng vật của đại án buôn lậu từ thập niên 90, nghi phạm Quách Hậu Quân ở đương địa có biệt hiệu Quách Thiên Vạn, kẻ này ngông nghênh tới mức dùng xe súc đào mộ, đỉnh trầm hương nặng 180 cân này bị lấy mất, năm đó bán đi với giá 12 vạn, cảnh sát truy lùng nhiều phương diện mà không thấy ... Hôm nay đội trọng án thu giữ 47 đồ vật thì có 11 liên quản tới vụ án cũ, tôi đại biểu cho sở công an tỉnh cám ơn các đồng chí của đại đội trọng án ...”
Đèn bật sáng, trong phòng hội nghị Ngũ Thần Quảng đứng dậy đi đầu vỗ tắy, xem ra chuyện đã kinh động tới tỉnh, không lâu sau ngày cả phó cục trưởng Tiêu cũng xuất hiện, dẫn theo mấy người, mặt tươi roi rói, thái độ như công thần, vừa vào một cái là trong phòng nào động, một đám cấp dưới rối rít nhường chỗ.
Đương nhiên Giản Phàm không cần phải nhường, lon trên vai y mới thuộc cấp cảnh viên, trong số mấy anh em họ, thì Trương Kiệt cấp bậc cao nhất, chỉ cao hơn cảnh viên một cấp là cảnh ti. Dùng chế độ cảnh hàm mà miêu tả, bọn họ đều là nhân viên công tác.
Có người ghé tới bên tai Giản Phàm thì thầm, là Tiêu Thành Cương:” Oa cả này, cái bô nước tiểu mấy năm trước bán 23 vạn, giờ đổi được cái nhà ba gian đấy.”
Tự nhiên nghe một câu như vậy, Giản Phàm phì cười.
Thế là xong rồi, vừa mới vỗ tấy xong, lãnh đạo vừa ngồi xuống, mấy chục người trong phòng nghe rõ ràng, chủ nhiệm Hạ khó chịu nhíu mày: “ Đồng chí đang cười kia, lời tôi có gì sai à? Hay vụ án này có gì đáng cười?”
Ánh mắt đều ném về phía ba cảnh sát ngồi trong góc, mặt xước xát bị thương, đeo hàm cảnh viên cấp thấp, tiếng cười phát ra từ đó khiến nhiều người che miệng cười, Ngũ Thần Quảng không vui trầm giọng:” Ai?”
Tất nhiên ai mà dám đáp, Giản Phàm mặt bơ như không, ai ngờ Trương Kiệt với Tiêu Thành Cương ở hai bên nhân lúc y không đề phòng, một nâng cánh tắy, một đẩy mông, khiến Giản Phàm bị đẩy rằ.