Chương 013: Tâm kế khắp nơi. (1)
“ A, lại là cậu, lại còn dám đứng ra cơ đấy, có gì đáng cười, sao đang họp mà không nghiêm túc? “ Ngũ Thật Quảng không nỡ trách móc cảnh sát còn mặt đầy thương tích:
Tình huống thông thường mắng quả loa vài câu, mọi người cười chàng cảnh sát bị bêu xấu rồi quả, không ngờ Giản Phàm lại chẳng kinh hoàng thì chớ lại còn lớn tiếng tuyên bố: “ Vì tôi thấy cực kỳ buồn cười.”
Bỏ mẹ rồi, Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương rụt đầu lại, chỉ sợ vạ lây.
“ Thế à? Chỗ nào buồn cười?” Chủ nhiệm Hạ trầm giọng hỏi:
Giản Phàm cười vui vẻ nói:” Những thứ tắng vật thu thập được này có cái gần 20 năm, năm xưa đáng vài trăm vạn, giờ đáng giá mấy nghìn vạn không chừng. Tôi chợt nghĩ, đám buôn lậu này bị chúng ta lật tung ổ, mấy chục năm vất vả, thoáng cái quảy về thời trước giải phóng, đoán chừng không cần chúng ta bắt cũng tức hộc máu, ha ha. Không phải đáng cười sao? Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau, chúng ta mới là người cười cuối cùng, vì sao không cười cơ chứ?”
Nói như thế làm quảnh phòng xuất hiện tiếng cười thiện chí và tiếng vỗ tấy lác đác, chủ nhiệm Hạ cũng mỉm cười phụ họa: “ Hay, nói hay lắm, khi tội phạm khóc, chính là lúc chúng ta nên vui vẻ, nên cười ... Mời đồng chí ngồi, chúng ta tiếp tục ... Hiện giờ lấy vụ án cầu Nghĩa Tỉnh làm cơ sở, chúng ta đã bắt 19 kẻ dính líu với vụ án, đã tra ra kẻ chạy thoát khỏi hiện trường là tên cầm đầu Lý tắm Trụ, hiện trường truy bắt đã mở rộng tới hơn 10 km, hơn nữa chúng tôi phát hiện có vết máu ở tường, hẳn là đã bị cảnh sát chúng ta nổ súng đả thương, hắn khó chạy thoát được khỏi Đại Nguyên ...”
Trên thao thao bất tuyệt, dưới mấy vị do phó cục trưởng Tiêu dẫn theo chăm chú nghe. Giản Phàm thầm lắc đầu liên hồi, vụ án xảy ra chưa tới nửa ngày, vậy mà tới cục, sở cũng nhảy vào rồi, cứ như chỉ sợ thiên hạ không biết vậy, không hiểu nguyên tắc bảo mật ở đâu, giờ ai ai cũng biết.
Tiếp đó Trương Chí Dũng của đội trọng người tiếp nhận vụ án này lên phát biểu, rồi Hồ Lệ Quân thuật lại diễn biến, đều nói Lý tắm Trụ, Từ Thắng Trì cũng người liên quản có mối quản hệ xã hội phức tạp, tấm lưới này quá lớn nhất thời tra không được, có tra e là giăng lưới lớn bắt cá nhỏ.
Nghe một nửa thôi là Giản Phàm hiểu rồi, vụ án này cơ bản muốn xử lý nguội, hơn nữa do tỉnh giám sát, không còn tí hứng thú nào, bắt đầu thất thần, rồi thấy Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt đang vờ vịt chăm chú lắng nghe.
Hai thằng khốn này liên hợp hại mình, Giản Phàm nghĩ tới đó tức tới nghiến răng với Trương Kiệt:” Lần sau làm cơm sẽ nhổ nước bọt vào cơm của anh.”
“ Xì, không thèm để ý.” Trương Kiệt cười nhạt quảy đầu sang bên:
“ Đến anh mà mày cũng dám hại, xì nước mũi vào cơm của mày.” Giản Phàm quảy sang dọa Tiêu Thành Cương:
“ Ăn bẩn sống lâu, ai sợ ai.” Tiêu Thành Cương ngồi nhích sang chút:
Quách Nguyên nghe thấy ba người cãi cọ, đưa tấy ra búng mấy cái chỉ bên trên, không biết vị lãnh đạo nào đang tựa có tựa không nhìn về phía bọn họ, thế là tiếp tục ngẩng đầu thẳng lưng, tiếp tục vờ vịt nghe những lời lải nhải vô nghĩa.
Cuộc hợp kéo dài hơn một tiếng, Giản Phàm thi thoảng chú ý Tiêu Minh Vũ, từ đầu tới cuối thể hiện ra dáng vẻ nên có của lãnh đạo, nghiêm túc điềm đạm, phát biểu thì toàn tán dương cổ vũ đội trọng án, cơ hội phát ngôn tổng kết cũng nhường cho Ngũ Thần Quảng.
Ngũ Thần Quảng hôm nay tinh thần sáng láng, giọng nói khỏe khoắn : “ ... Các đồng chí, lần này sở phái xuống chủ nhiệm Hạ chính là chuyên giả trong lĩnh vực đả kích tội phạm buôn lậu cổ vật, hiện giờ gánh nặng trên vai đội trọng án ngày càng lớn, vụ án mất trộm ở Phân cục Tấn Nguyên, vụ án đột nhập giết người ở thôn mới đường Trần Thủy, hai vụ án gần tới kỳ hạn, lại thêm vụ án buôn lậu này quấn vào nhau. Buổi sáng lãnh đạo cục có an bài sơ bộ, nhân viên tổ chuyên án tạm thời không thay đổi, do đội trưởng Lục phụ trách điều phối lực lượng ... Còn vụ án buôn lậu cổ vật 1226 cầu Nghĩa Tỉnh, do đội một, đội ba, đội bảy và đội trọng án phụ trách, tôi tạm thời nhận trách nhiệm tổ trưởng vài ngày, thực địa do đồng chí Trương Chí Dũng phụ trách, chủ nhiệm Hạ sẽ điều phối đồng chí ở đơn vị anh em ... Tôi nhấn mạnh, tất cả phải phục tùng chỉ huy, tất cả phải tuân theo mệnh lệnh ... Ai về vị trí nấy, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
Lại là quản hệ, lại là phối hợp, lại là cố kỵ thể diện của các bên, chẳng có cái gì mới mẻ. Ngũ Thần Quảng an bài một phen rồi tuyên bộ tắn hợp, mấy vị lãnh đạo tấy bắt mặt mừng rồi về văn phòng, Giản Phàm cùng mấy anh em tán gẫu ra tới cầu thang thì Hồ Lệ Quân đuổi theo, dẫn về văn phòng chi đội trưởng.
Ngũ Thần Quảng vừa thấy Giản Phàm đi vào cười ha hả giới thiệu: “ Chủ nhiệm Hạ, đây chính là Giản Phàm, là người cười trên hội nghị.”
Trong phòng có cả chủ nhiệm Hạ, Lục Kiên Định ngồi quây quảnh ghế sô pha, Giản Phàm đứng nghiêm kính lễ: “ Chào lãnh đạo Hạ.”
“ Đừng khách khí, đừng khách khí, cậu ngồi đi, tôi chỉ muốn làm quen cảnh sát truyền kỳ chuyên truy lùng kỳ án thôi. “ Chủ nhiệm Hạ cười hòa nhã, người này dáng vẻ bạch diện thư sinh, đầm vị trí thức, dễ gây thiện cảm với người đối diện:
“ Tôi nên đứng thì hơn ạ, ở đây toàn lãnh đạo.” Giản Phàm đáp:
“ Giản Phàm! Không cần cậu nệ. “ Ngũ Thần Quảng tỏ ra rất tùy ý: “ Vụ án này liên quản rất rộng, giá trị vượt quả mọi sự tưởng tượng của chúng tắ, đội trọng án sẽ lập một tổ chuyên môn truy theo vụ án này, cậu có kiến nghị gì không?”
“ Không ạ .” Giản Phàm lắc đầu, đám lãnh đạo không có gì tốt đẹp, tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ với một cảnh sát nhỏ như mình, tám phần mực đích chẳng có gì hay ho:
“ Cậu không có ý kiến, vậy tôi có. “ Ngũ Thần Quảng đột ngột hỏi: “ Tin báo của cậu từ đâu rằ?”
Hả?! Giản Phàm sửng sốt, mặt trầm xuống, vị chủ nhiệm Hạ rõ ràng nhận ra sắc mặt Giản Phàm thay đổi, vội giải thích:” Đồng chí Giản Phàm đừng hiểu lầm, phương thức vận chuyển cổ vật bằng cách dấu trong chế phẩm giấy này là lần đầu chúng tôi nghe thấy, loại xe vận chuyển thế này ở Đại Nguyên phải có ngàn chiếc, không có mật bảo từ bên trong thì không chặn được. Tôi và chi đội trưởng Ngũ đã thương lượng với nhau, xuất phát từ tính an toàn bảo mật của điều tra phá án, xuất phát từ trách nhiệm với người báo tin, chúng tôi hi vọng đồng chí chuyển giao tuyến mật báo này cho tổ chuyên án, còn đồng chí chuyên tâm vào vụ án mất trộm.”
Mẹ nó, bây giờ còn mặt dày nói tới tính an toàn bảo mật của điều tra phá án à, Giản Phàm nhìn cảm hàm lấp lánh trên vai chủ nhiệm Hạ, không phân biệt được có là cấp bậc đốc cảnh, nhưng mà mục đích cũng như Ngô Đích, đám nhờ cậy quản hệ nhảy vào ăn sẵn, cướp công của người khác.
“ Thế nào? “ Ngũ Thần Quảng thấy Giản Phàm im lìm hồi lâu thì không vui nhắc:
“ Không vấn đề. “ Giản Phàm chớp mắt tỏ ra khó xử: “ Chi đội trưởng, tôi bỏ ra 2000 đồng để mua tin này, còn không biết phải nói ra sao với chú. Không hóa đơn tôi không biết làm sao đây, phải rồi, thế là vượt cấp, đội trưởng Lục, anh quyết được không?”
Lục Kiên Định và Ngũ Thần Quảng trừng mắt với Giản Phàm, trách y nói câu này quá mất giá chi đội bọn họ.
“ Hai nghìn cái gì? “ Chủ nhiệm Hạ hơi chau mày một chút hiểu rằ, hào sảng nói: “ A, đừng nói 2000, dù 2 vạn hay 20 vạn cũng không đắt, tổ cáo tội phạm cấp bộ còn được thưởng 5 vạn cơ mà. Không ai giải quyết cho cậu thì tôi sẽ giải quyết.”