Hắc Oa

Chương 013: Gặp nhau hơn nhớ nhung. (1)

Chương 013: Gặp nhau hơn nhớ nhung. (1)

Giám đốc Ngưu bề ngoài cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chứ trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Tháng trước hợp đồng Giản Phàm đến hạn, Giản Phàm từng đề xuất muốn ký hợp đồng chính thức với Hoa Soạn lâu, y sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về nấu ăn, khách sạn chỉ phụ trách quản lý nhân sự, hai bên chia lợi nhuận. Khi đó ông ta tính toán quả, nếu phân chia hoa hồng 3/7, vậy mỗi năm tốn thêm hơn 60 vạn, đề nghị này chưa cả lên tổng giám đốc đã bị Ngưu Tất Cường phủ quyết, sau định tăng ít lương vỗ về Giản Phàm, cụ thể bao nhiêu là vấn đề, hôm nay cuối cùng tổng giám đốc muốn đích thân bàn bạc rồi thì người ta âm thầm bỏ đi.
Hỏng mất, hỏng mất, có nhiều món chỉ tên đó mới làm nổi thôi, nếu mà y đi rồi thì Hoa Soạn lâu cũng chẳng có gì hơn nơi khác, đống trang thiết bị đắt tiền kia không thể phát huy được .... không, chắc là không đâu, nhất định là y chỉ dọa thế thôi, nhất định là làm giá thế thôi, nhất định là thế. Bây giờ danh tiếng Hoa Soạn lâu lên cao như thế, cậu ta cũng nước lên theo thuyền, trong cái khách sạn này, lương cậu ta chỉ kém mỗi mình mình thôi, nếu đi nơi khác, ai biết cậu ta là ai, lấy đâu ra lương cao như vậy.
Nhưng nếu lỡ đi thật thì sao? Ngưu Tất Cường không dám nói chắc, tiếp xúc hai năm rồi, hắn vẫn cảm giác Giản Phàm rất thần bí khó lường . chuyện này cần báo tổng giám đốc, điều kiện Giản Phàm đưa ra cao như thế, hắn không quyết được.
Thấy giám đốc Ngưu định đi, Hắc đàn nhắc: “ Giám đốc Ngưu, tiền tăng ca, tiền Tết phải phát trước nhé, nếu không chúng tôi ăn Tết ra sao?”
“ Phát phát phát, lát nữa phát ... Dài dòng. “ Giám đốc Ngưu hậm hực vén rèm bỏ đi, tấy rút ngày di động gọi điện cho tổng dám đốc:” Tổng giám đốc, Giản Phàm đi mất rồi .”
Trong bếp Hắc đàn và Đậu Đậu nhìn nhau cười, ít khi thấy giám đốc Ngưu phải nhún nhường như vậy, Đại Hòe ít nhiều thấy không tự nhiên, đang định nói gì thì Ngưu Hải Quân đã nói thay hắn: “ Sư phụ nói thật đúng, cậu ấy không đi, chúng ta không lên được ... Tới thật là nhanh, mới hai tiếng Đại Hòe lên bếp trưởng rồi. Mọi người đợi mà xem, trước buổi tối tiền lương, tiền thưởng sẽ phát hết. Năm kia các đầu bếp của Tú Mỹ bỏ việc tập thể mười mấy người trước Tết, bọn họ chạy khắp nơi thuê người giá cao.”
“ Sao sư phụ không dẫn chúng ta theo, nếu sư phụ gọi một tiếng, tôi đi luôn. “ Mã Bằng hơi buồn:
Đại Hòe ít nói cuối cùng cũng lên tiếng: “ Mọi người không hiểu, ở Ô Long, lương một đầu bếp cao nhất 2000, phụ bếp hơn 1000, tôi làm ở quán cũ chỉ có 800 một tháng, giờ kiếm hơn 4000, nhiều người thế bảo tiểu đông giả an bài ra sao? Bảo chúng ta ở lại là vì tốt cho chúng ta ... Chúng ta không có
gan không có tài như tiểu đông giả để nói đi là không thèm quảy đầu.”
Mọi người im lặng, cuộc sống khói hun lửa bỏng sau bếp chỉ vì chút tiền vất vả vì cuộc sống thôi, khó khăn lắm mới tới trình độ cầm thìa, ai chẳng phải cân nhắc, làm gì có ai tài cao gan lớn như sư phụ, đi đâu cũng không sợ chết đói.
Đang buồn bã thì vèn rém lên, Đậu Đậu giật mình, nữ nhân buổi sáng thò đầu vào, có điều lần này mặt Đậu Đậu không dễ coi nữa, mắng luôn: “ Này, cô lại trẹo chân đấy à?”
Cảnh Văn Tú biết có hiểu lầm, quảy về giải thích cho Diêm Giải Văn rồi, Diêm Giải Văn tới đây xin lỗi, nhưng ai nấy đều khó chịu, không được nhiệt tình như buổi sáng nữa, đều làm việc của mình, không thèm để ý, khiến hai cô gái đứng đó xấu hổ lung túng.
“ Giản Phàm đâu rồi? “ Nhìn quảnh lại không thấy Giản Phàm đâu, Cảnh Văn Tú hỏi:
“ Đi lâu rồi.” Hắc đàn không thèm quảy đầu nhìn:
“ Đi đâu?” Cảnh Văn Tú biết Giản Phàm muốn đi, không ngờ đi nhanh như vậy:
“ Về nhà lấy vợ.”
Bộ dạng của Hắc đàn làm Cảnh Văn Tú rất muốn đá cho một phát, thấy ở đây rõ ràng không ai hoan nghênh bọn họ, buồn bã dìu Diêm Giải Văn thở dài rời bếp. Hơn hai năm trời mới gặp lại, tích tắc biến mất, anh ấy lại lần nữa bỏ đi đúng ở đỉnh cao.
Đúng là một nam nhân như câu đố, làm người ta lưu luyến không thôi.
“ Giản sư phụ, sao không nói tiếng nào đã đi như thế?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói hết sức khách khí:
“ Tổng giám đốc, hợp đồng tháng trước hết hạn, tôi và giám đốc Ngưu bàn bạc, nhưng chuyện không thành, tất nhiên tôi sẽ đi. Tới nửa tháng lương cuối tôi còn không nhận nhé, coi như tôi đãi mọi người một bữa.”
“ Đừng đừng cúp máy ... Chê lương ít à, mặc dù lương của cậu đã cao nhất Quế Viên rồi, nhưng chúng ta có thể thương lượng, cậu muốn chia hoa hồng, tôi cũng chấp nhận.”
“ Không cần, tôi đổi ý rồi.”
“ Ài, sao cậu khó nói chuyện thế? Cậu nghĩ cho kỹ, cung bắn đi không quảy lại được đâu, thanh danh Hoa đại sư đã truyền đi, cậu ở đây thu nhập rất ổn định, ra ngoài ai biết cậu là Hoa đại sư? Dù có người dùng cậu, chắc gì cho cậu điều kiện tốt như thế?” Tổng giám đốc ra sức thuyết phục, bọn họ dự phòng chuyện này từ đầu, lúc nào cũng cho rằng mình nắm đằng chuôi, đến khi chuyện xảy ra mới biết mình đang nắm lưỡi. Dù sao Hoa đại sư thực sự là ai, người ngoài không biết, trong lòng họ biết, không có Giản Phàm, Hoa Soạn lâu chẳng còn ưu thế gì hơn mấy cái hoa soạn nhái kia, tha thiết dụ khị: “ ... Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại, tôi quyết định, năm sau chế độ lương mới, một năm tuyệt đối không ít hơn 15 vạn, toàn bộ đầu bếp do cậu chỉ huy, thế đủ ưu đãi chưa?”
“ Cám ơn, như anh nói cung bắn đi không quảy đầu, tôi cũng thế.” Giản Phàm không đợi đối phương trả lời, tắt di động, rút sim điện thoại dùng hai năm, búng tấy một cách tiêu sái bắn ra ngoài cửa sổ, đoạn tuyệt quá khứ, thay cái sim quen dùng trước kia.
Trước ngày hôm nay Giản Phàm chỉ gặp vị tổng giám đốc này một lần, đó là lần y làm Quần phương yến 2 năm trước, trong ấn tượng là một người phương bắc cao lớn, rất uy vũ, thường ngày vênh váo lắm. Có thể khiến tên thổ tài chủ phải hạ mình như vậy, chứng minh tài nghệ của Giản Phàm đã tới mức nào rồi, Hoa đại sư là y, không ai phủ nhận được, càng chứng minh lời Cảnh Văn Tú nói.
Có điều chính vì thế Giản Phàm càng quyết tâm, không cần biết Giản Hoài Ngọc là ai, phía sau hắn có câu chuyện gì, Giản Phàm không còn hứng thú với chuyện không liên quản nữa. Một mình nấp ở nơi yên tĩnh này 2 năm đã quen cuộc sống yên bình, quen lạc thú ở trong bếp, không muốn dính vào đám người rắc rối đó, hơi tiếc một chút, em gái hai dòng máu Trung Tây thật xinh đẹp.
Cái Hoa Soạn Lâu đó bị Giản Phàm nghiên cứu thấu triệt rồi, nếu giao cho y kinh doanh, đảo bảm trong vòng ba năm danh tiếng đứng đầu tỉnh. Y từng đề xuất ý tưởng hợp tác, bên đó không có thành ý chỉ muốn y làm công mãi mãi, Giản Phàm ở lại không thể tiến thêm, nên y đi. Y đi rồi nơi đó cầm cự thêm được ba tháng là giỏi. Vì bọn họ đã đầu tư quá lớn vào danh hiệu Hoa đại sư, không chỉ tuyên truyền, còn là các trang thiết bị, nếu thiếu y thì mấy thứ đó vứt đi hết, Hoa Soạn Lâu trở thành nhà hàng tầm thường mà thôi.
Dù sao không liên quản tới mình nữa.
Giống như mọi khi, việc đầu tiên Giản Phàm làm là bắt tắxi tới Đại Nguyên, rút điện thoại biết Dương Hồng Hạnh ở nhà, liền tới thẳng tiểu khu công đoàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất