Hắc Oa

Chương 012: Bách hoa tranh diễm. (2)

Chương 012: Bách hoa tranh diễm. (2)

Trong lúc nói chuyện lại món nữa rời nồi Lan hoa đuôi bò, còn có Phỉ thúy thái hoa, Giản Phàm hiếm khi gật đầu mỉm cười phất tắy, Hắc đàn gọi phục vụ đưa món đi, hỏi: “ Oa ca, vậy dưỡng tâm là gì?”
“ Đừng mang lòng theo đuổi danh lợi, đừng có lòng hại người lợi mình, đừng mang tâm lý cẩu thả tùy tiện. “ Giản Phàm lau tắy, trong lúc nói đã hoàn thành việc khắc hoa cho đậu hũ, đặt vào cái nồi ngập tràn hương hoa: “ Đừng nghĩ quá cao thâm, kỳ thực không có gì to tát .. Nói đơn giản chút, Mã Bằng, đừng suốt ngày nghĩ tới thăng lương, thăng chức thì tài nghệ của anh đã cao hơn nhiều. Ví như Hải Quân, đừng suốt ngày lượn lờ trung tâm mát xâ tìm tiểu thư, anh tiến bộ còn nhanh hơn. Hắc Đản, Đậu Đậu hai đứa mà không vài ba ngày lại muốn vào thành phố chơi thì khác rồi ... Dưỡng tâm là chuyên tâm, không nhất thiết phải thông minh mới thành đầu bếp giỏi nhưng không chuyên tâm chẳng làm được.”
Lời đã nói đã hết Giản Phàm chuyên tâm vào món ăn cuối cùng của mình, nhẹ nhàng như trò chuyện, không phải lên giọng, nhưng ai cũng thấm thía, mọi người lại lần nữa nín thở, sư phụ một khi ra tấy là vô cùng tráng lệ, bếp chuyên dụng có tới 7 chỗ đặt nồi, nấu bảy loại hoa khắp nhau, trong truyền thuyết Hoa Soạn lâu có món tên Bách hoa tranh diễm, chỉ một người làm được, là Hoa đại sư.
Ngon thế nào, người thường chưa được nếm thử, người nếm thử chỉ có khen ngon, mà mỗi người khen ngon một khác.
Người trong bếp đều biết, Bách hoa trách diễm thực chất là thủ đoạn, nguyên liệu nói ra chẳng ai tin, là đậu hũ.
Là đậu hũ khắc thành hoa, là món ăn khiến nhiều đầu bếp ở khu nghỉ dưỡng này nhìn mà cúi đầu, đó là bắt nguồn truyền thuyết Hoa đại sư là con cháu thế gia, kỹ thuật đó quá khó, không ai đi học kỹ thuật tốn công đó, chỗ ứng dụng quá ít.
Rốt cuộc là thông minh hay ngu ngốc, không ai nói rõ được, nhưng thanh danh cực lớn không cần nghi ngờ.
“ Món này thời cổ gọi là ám hương phù động, cũng có người gọi là kỳ hoa đua nở, giờ Hoa Soạn lâu chúng ta gọi là Bách hoa tranh diễm, vì trong đó bao hàm 108 đóa hoa khác nhau, nói trắng ra chỉ là đậu hũ, gồm 7 vị cơ bản, chúa ngọt đắng cay mặn tê thơm ... Lên món!”
Giản Phàm khẽ đậy nắp mâm lại, đây chắc chắn là mâm chấn động bàn tiệc, bảy vị khác nhau ai ăn cũng không quên được, cũng như ánh mắt chị ấy ngày hôm đó, là độc nhất vô nhị. Giống canh mỹ nhân 7 vị, tất cả làm vì chị ấy ...
Trong ánh mắt sùng bái của mọi người, Giản Phàm lau tắy, giọng bình đạm nói một câu: “ Trước kia chúng ta chú trọng sắc hương vị, giờ cao thâm hơn có hình, ý, dưỡng, tôi đều đã dạy mọi người, hôm nay tôi nói tới ý ... Bản ý của làm đầu bếp là ăn cho khỏi đói, suy diễn ra nó là căn bản của thiên hạ, dân dĩ thực vi thiên mà ... Người làm bếp phải hiểu ý, mỗi người có thể một ý .Tôi nói ý của mình, dù là món ăn vặt hay đại tiệc, mỗi món ăn tôi coi như làm cho người thân nhất, yêu nhất ... Từ trong món ăn tôi nhìn thấy vẻ mặt họ khi nếm thử món ăn tôi làm, niềm vui, khoái lạc đó khiến tôi vô cùng hưởng thụ.”
Trước mắt hiện lên cha, mẹ, em gái và người yêu thương ở nơi đất khách quê người, khi nói ra thứ khó lý giải nhất này Giản Phàm mỉm cười.
Tiếng vỗ tắy, năm người cùng vỗ, nhiệt liệt vang lên trong gian bếp.
Đồng thời ở phòng bao cổ điển của tầng 2 Hoa Soạn Lâu, món Bách hoa tranh diễm vừa mở rằ, hai vợ chồng họ Giản kinh ngạc, tích tắc nắp mở rằ, trong hơi trắng mịt mù hiện ra một đóa hoa đỏ rực đẹp vô ngần, không là nụ hoa, nhưng sau đó bùng nở thành đóa hoa ... Diêm Giải Văn chợt nhớ ra điều gì bất giác đưa tấy lên vỗ, thế là tiếng vỗ tấy vang vọng truyền đi ...
“ Giản sư phụ đâu? “ Ngưu Tất Cường ngà ngà say, như mọi khi xuống nhà bếp hậu viện Hoa Soạn lâu, có điều mọi khi gọi thẳng tên, còn hôm nay thêm vào hai chữ "sư phụ".
Vẫn còn đưa lên vài món ăn lẻ tẻ, Đại Hòe không thèm quảy đầu lại, Hải Quân và Mã Bằng đứng một bên, nhìn giám đốc Ngưu có chút thiếu tự nhiên: “ Đi, đi rồi ạ.”
“ Mới mấy giờ mà đã đi, càng ngày càng lên mặt rồi đấy, Hắc Đản, lại đây, về nói với sư phụ cậu, chiều tới phòng giám đốc ký hợp đồng năm sau ... Đừng có trừng mắt với tôi, chuyện buổi sáng tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy, may mà khách thông tình đạt lý, nếu không tôi đuổi cả hai.” Giám đốc Ngưu rượu vào gan lớn, quát tháo nửa ngày trời, đám đầu bếp Ô Long thường ngày nói một câu cãi một câu, hôm nay chỉ cúi đầu làm việc, làm mắng chửi cũng mất cả hứng, quảy sang Ngưu Hải Quân vẫn đứng ngây ra đó: “ Chuyện gì thế, thằng này có bao giờ ngoan ngoãn vậy đâu?”
“ Giám đốc Ngưu, sư phụ đi rồi, không phải đi kia, mà là đi luôn ấy ... Đi rồi, về nhà rồi, không quảy về nữa. “ Mã Bằng cẩn thận nói, sau khi kết thúc món Bách hoa tranh diễm, sư phụ thông báo một tin chấn động, giờ truyền sự chấn động này cho giám đốc Ngưu:
Giám đốc Ngưu lưỡi cứng đờ, không thể nào, ngày mai cha của vị Hoa kiều lắm tiền nhiều của kia sẽ tới, mà chính ông già đó mới là đại tài chủ thực sự lập nên giả nghiệp khổng lồ, còn vị hoa kiều kia chỉ kế thừa một phần giả nghiệp của cha mà thôi. Lúc đó mình hưng phấn còn boa hoa phét lác một hồi, giờ người đi mất rồi phải làm sao, mãi mới thốt ra được một câu: “ Thật không?”
“ Thật ạ. “ Mã Bằng cực kỳ nghiêm túc nói:
“ Xì, chẳng quả là làm cao thôi ... hợp đồng, thôi bỏ, không nói hợp đồng nữa, các cậu nói với cậu tắ, khỏi cần tiền thưởng cuối năm và lương tháng cuối. “ Giám đốc Ngưu trừng mắt lên quát với mấy người Ô Long, vốn định lấy hợp đồng rằ, có điều nghĩ tới hợp đồng ký từng năm một sớm đến hạn rồi, giờ mới giờ ra còn chiêu sát thủ uy hiếp, đại bộ phận người từ quê lên làm đầu bếp đều nhắm vào tiền thưởng cuối năm, đây là biện pháp khống chế tốt nhất:
“ Giám đốc Ngưu, sư phụ nói không cần, chẳng quả là nửa tháng lương và tiền thưởng, chưa bao giờ phát một cách bình thường.”
Giám đốc Ngưu nghẹn luôn, mấy cái thứ gọi là tiền thường chẳng quả là chỉ mai ngăn khát thôi, chứ ít khi thực hiện, kinh doanh tốt còn phát một ít, kinh doanh không ra sao thì nợ dăm ba tháng mới phát là bình thường.
Hắc đàn xen vào, xin lỗi chẳng có chút thàng khẩn nào :” Giám đốc Ngưu, sáng nay chúng tôi không nên nổi giận với anh, anh muốn đuổi tôi đi cũng được, mấy người chúng tôi mai đi, dù sao ở Ô Long cũng có quán, đang thiếu người, lương tuy ít một chút, nhưng gần nhà.”
“ Không được. “ Giám đốc Ngưu nghe thấy đám người Ô Long muốn bỏ việc tập thể thì cứ như bị dằm đâm đít, quát tháo:” Các cậu đi hết thì ai làm, ai đuổi các cậu chứ? Sáng nay tôi có nói vài câu hơi nặng nhưng chỉ là lời tức giận thôi, cậu còn rút dao mà, tôi cũng đâu thấy cậu chém ai ... Cuối năm rồi, giờ cuối năm đều là mùa du lịch thịnh vượng, đừng làm khó tôi chứ? ... Chúng ta nói bằng lương tâm đi, Ngưu Tất Cường tôi đối xử với mọi người ra sao?”
Hỏi một cái hiệu quả thấy rõ, Đậu Đậu quảy mặt sang bên, Hắc Đàn không thèm để ý, Đại Hòe liếc xéo một cái, rõ ràng ý tứ là ông đối xử với người ta không ra sao.
“ Được, được, trước kia không nói nữa, bắt đầu từ bây giờ, có một nói một, có hai nói hai ... Đại Hòe, nhờ cậu đứng đầu nhóm làm bếp trưởng, Hải Quân, Mã Bằng, các cậu hỗ trợ ... Còn Hắc Đản, Đậu Đậu tiền Tết tăng gấp ba, thiếu người tôi điều cho, tối nay hợp đầu bếp, tôi sẽ tuyên bố với mọi người Làm việc, làm việc đi.” Giám đốc Ngưu phất tấy bỏ đi:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất