Chương 014: Lời nói kinh người (2)
Tiêu Thành Cương không hiểu:” Chúng ta xui xẻo thế nào?”
“ Thằng ngốc, hiệp trợ điều tra, hủy bỏ tất cả các kỳ nghỉ, mày có tin hôm nay sẽ nhận được mệnh lệnh, các đồn công an, đại đội hình sự hiệp trợ điều tra nhân khẩu tạm trú và ngoại lai không?” Giản Phàm đã quen cách vận hành của hệ thống công an rồi, khi tình huống không rõ ràng thì chỉ có con đường này:
Đang nói chuyện thì Trần Thập Toàn chạy tới, gọi hai người lên xe, hú còi cảnh sát, đi về cuối đường Tân Hà, lạng lách đánh võng, phóng bừa phóng ẩu bất cần biết. Tiêu Thành Cương bàm ghế la oai oái:” Này này chú Trần, chú đi cướp ngân hàng đấy à? Cẩn thận, cẩn thận có xe ... Mẹ, đừng để nghi phạm không thấy chúng ta đã vào viện ...”
“ Câm mồm !” Trần Thập Toàn mắng một câu quảy sang Giản Phàm:” Đội một, đội hai, đội bốn, đội trọng án đã bao vây hiện trường, tôi đã kiểm tra, từ hiện trường tới chỗ bỏ xe không có camera giám sát. Nhóc con, đầu óc nhanh nhạy đó, xem ra tôi lạc hậu rồi.”
Tiêu Thành Cương chưa chịu thôi:” Chú Trần, vậy còn đi làm gì, hiện trường chắc chắn bị vây chặt rồi, chúng ta tới cũng chỉ đứng ngó, chậm thôi ... Aaaa ...”
“ Tôi thành phế vật rồi, đi cũng vô ích, nhưng chi đội trưởng, đội trưởng Tần cần Giản Phàm.” Trần Thập Toàn nói xong kệ hai chàng trai kinh ngạc, lại làm có tạt đầu nguy hiểm lao đi.
12 gừi 32 phút, bệnh viện đường sắt.
Từ trong cửa chính có bốn người nói cười đi rằ, trong đó hai người cầm khẩu shotgun, thời tiết nóng nực, có một người còn kẹp mũ sắt trong nách, đó là bảo ao thường thấy ở ngân hàng, đều mặc giáp chống đạn màu xanh lá cây. Giữa hai người đó là hai người mặc đồng phục ngân hàng, xách bốn va li tiền, vì mưa to, để lỡ một ngày chuyển tiền, hôm nay ngân hàng phái thêm hai người tới lấy tiền, tới trưa mới đếm xong.
Ngân hàng cung cấp dịch vụ tới tận nơi nhận tiền đối với khách hàng lớn ở trong khu, bốn người hoàn toàn không biết nguy hiểm tới gần, xe chở tiền đỗ ngày dưới bậc thềm, chỉ cách vài bước. Giữa trưa cổng bệnh viện tuy thưa thớt, nhưng vẫn người quả người lại, không hề vắng vẻ.
Đoàng!
Tiếng súng thình lình vang lên, bảo vệ ngân hàng vừa đặt tấy lên cửa xe thì đạn xuyên quả đầu, người trúng đạn lao thẳng vào cửa xe, máu tươi bắn tứ tung. Một bảo vệ khác xoay người lại, nhưng cũng lập tức trúng đạn gục xuống như cọc gỗ, gần như cùng lúc phát ra mấy tiếng súng nhỏ, bắn hai nhân viên ngân hàng, tiếng nữ nhân la hét, tiếng nam nhân kêu lớn, hai người một trái một phải gục xuống không rõ sinh tử.
Hiện trường hỗn loạn.
Một chiếc xe màu đỏ đỗ trong bãi đỗ chồm lên, nữ nhân viên ngân hàng mắt trơ ra nhìn người chạy tới, trang phục áo blouse trắng, đeo khẩu trang, nhặt bốn valy tiền dính máu trên mặt đất, thong thả lên xe, chiếc xe chạy ra khỏi cổng bệnh viện đã không còn bóng người.
Lúc này bảo an ở trong phòng gác cửa mới thò đầu ra muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một chiếc chở tiền nằm ngang cửa đại sảnh, có người đang ngồi bệt dưới đất gào khóc, có người hoảng loạn chạy, đợi khi chạy tới xem thì nhũn chân gọi cấp cứu.
12 phút sau.
Cảnh sát 110 và đồn công an cùng tới nơi, hai nhân viên lấy tiền được bệnh viện cấp cứu, hơn trăm người đã bao vây hiện trường, chỉ chỉ trò trỏ, thì thầm bàn tán, đã bị phá hỏng hết rồi.
Hung án giữa ban ngày ban mặt, người chứng kiến vô số, cũng có vô số phiên bản lời khai, đội trọng án khi tiếp nhận riêng tra hỏi người chứng kiến đã có 27 người.
Trần Thập Toàn phóng tới như chớp thì cũng đã tắn chợ, dọc đường tới bệnh viện, vài ba bước lại thấy một đặc cảnh canh giữ, tiếng còi cảnh sát hù liên hồi, đỗ trước cổng bệnh viện toàn là xe cảnh sát, chỗ kéo dải phân cách lố nhố đồng đội mặc cảnh phục và pháp y mặc áo trắng. Cả bệnh viện bao chùm trong không khí khẩn trương và khủng bố, nếu như xem quả TV sẽ thấy vô cùng kích thích, nếu tận mắt chứng kiến chỉ có khiếp hãi.
Giản Phàm tiến bộ thấy rõ, ít nhất thì biết có hung án đã không còn nhũn chân ra như lần đầu đi với Hồ Lệ Quân nữa.
Trần Thập Toàn tắt còi xuống xe, ba người lấy phù hiệu đi vào khu vực bị phong tỏa, có người ở trong dải cách ly vẫy tắy. Tần Cao Phong, Lục Kiên Định, chi đội trưởng Ngũ, phó cục trưởng Tiêu đứng ở hiện trưởng thảo luận gì đó, nhìn thấy Trần Thập Toàn mặc thường phục đi tới, phó cục trưởng Tiêu ra lệnh ngay:” Lão Trần, vào đại sảnh tầng một, có ba loại đạn, anh là chuyên giả súng ống, tới lúc phát huy sở trường rồi, cho anh mười phút.”
Trần Thập Toàn đi ngày không nói một lời, còn hai chàng trai đứng nghiêm đợi lệnh, Lục Kiên Định ghé tai phó cục trưởng Tiêu nói nhỏ:” Chính là chàng trai cao ráo đẹp trai kia, công thần vụ án tiền giả và vụ án lừa gạt cướp tiền.”
“ Chàng trai khá lắm.” Phó cục trưởng Tiêu không bất ngờ, mặt lo lắng chỉ thuận miệng khen một câu:” Đoán ra nghi phạm phá camera bỏ xe, cậu có tư cách tham dự hội nghị, Cao Phong, lát nữa dẫn cậu ta theo, đại đội hình sự chúng ta không còn nhiều mầm non tốt nữa.”
“ Vâng.” Tần Cao Phong đáp lời, đang định nói chuyện với Giản Phàm thì y mắt mở trừng trừng như nhìn thấy ma, rồi đột nhiên ôm miệng chạy đi, dựa vào cửa bệnh viên, ọe một tiếng, bắt đầu nôn thốc nôn tháo xuống cống:
“ Sao thế?” Lục Kiên Định và mấy vị lãnh đạo đều giật mình không hiểu chuyện gì:
“ Thành Cương, đi trấn an cậu ấy chút.” Tần Cao Phong đưa mắt nhìn về phía Giản Phàm vừa nhìn, khung cảnh máu me, hai thi thể vẫn nằm đó, một thi thể còn bị bắn nát đầu, tức thì hiểu rằ:
Tiêu Thành Cương chạy tới chỗ Giản Phàm, lúc này cơ thịt co giật, người gập lại, dáng vẻ khó chịu vô cùng, vội vàng ngồi xuống đấm lưng an ủi:” Oa ca, có gì đâu mà sợ? Giết người thì cũng như giết lợn thôi mà, anh cứ nhìn nhiều là thấy quen thôi, lúc đầu em cũng sợ chết mẹ, bây giờ nhìn nhiều mất cảm giác luôn ... À phải ngày nào anh chẳng nấu cơm? Anh làm thịt lợn lóc xương, coi như ở kia toàn là đẫu hũ, sốt cà chúa và thịt lợn là xong ... Anh giỏi làm tiết canh lợn lắm mà ...”
Ọe!
Không nói thì thôi, nói một phát là lại càng nôn tợn, Giản Phàm quảy đầu sang, thấy Tiêu Thành Cương đang cười toét miệng, thì ra thằng chó cố ý nói cho mình nghe, điên lên tung cước đá. Tiêu Thành Cương giở trò xấu thì tất nhiên có đề phòng trước nhảy ra sau, che miệng cười bỏ chạy.
Ài, phó cục trưởng Tiêu thở dài lắc đầu đi mất, Lục Kiên Định cũng lắc đầu đi theo, chi đội trưởng đứng lại hỏi tình hình rồi chép miệng, vài phần thương hại, cảnh sát mà không chịu nổi máu, không chịu nổi người chết, trong nghề nói thế nào nhỉ? Quá non.