Hắc Oa

Chương 015: Lời nói kinh người. (3)

Chương 015: Lời nói kinh người. (3)

Truy lùng và điều tra vẫn còn đang tiến hành, mấy nghìn cảnh sát như rồi không đầu lấy hiện trường làm trung tâm mở rộng vòng kiểm soát lên 5km, tìm kiếm vật chứng, nhân chứng cùng nghi phạm.
Trần Thập Toàn và người đội trọng án thảo luận về đầu đạn, 2 vỏ đạn súng 77, còn trên người nhân viên thu tiền là 4 viên đạn chì không chí mạng, theo phương hướng ngã xuống thì là hai phát súng từng phía trước, chỉ mất 5 phút ông ta đã đưa kết luận, một khẩu K77 và 2 khẩu súng hơi.
Camera giao thông không ghi lại hình, người đội trọng án men theo đường dây kiểm tra 12 camera, quả nhiên 4 cái bị phá hỏng, có điều phương pháp ngu ngốc nhất, cắt dây, dấu vết vẫn mới.
Điều tra hiện trường được tiến hành rất tỉ mỉ, cũng rất nhanh, đây là nơi công cộng, không cho phép lề mề. Chụp ảnh, quảy phim, đo đạc, hai người chết được đưa lên xe thùng lớn của cảnh sát. Tiêu Thành Cương đúng là to gan, đứng nhìn từ đầu tới cuối, dù sao cũng chẳng thấy sợ nữa, trong bốn pháp y thì có dì Tạ của đại đội một đang ghi chép khàm nghiệm hiện trường.
“ Thành Cương, một mình đứng ngây ra đó làm gì?”
“ Đợi Giản Phàm ạ, không biết anh ấy chạy đâu rồi.” Tiêu Thành Cương bị vỗ vai giật mình quảy sang, thì ra là Hồ Lệ Quân của đội trọng án đi cùng một người trẻ tuổi, cùng từng tiếp xúc, tên là Trương Kiệt:
“ Đang ở cửa, chúng tôi nói gì cậu ta cũng không thèm để ý.” Trương Kiệt chỉ chỗ, quen chàng cảnh sát đó từ vụ án làm tiền giả, chăng hiểu sao hôm nay chào hỏi không đáp lại, cứ đứng đờ mặt ở đó:
“ Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Hồ Lệ Quân lo lắng hỏi:
Tiêu Thành Cương cười khùng khục đểu giả:” Có gì đâu, nhát gan thôi, nhìn thấy hiện trường sợ quá mà rằ, vừa rồi còn nôn nửa ngày trời.”
“ Không thể nào, Giản Phàm mà nhát gan à?” Trương Kiệt không tin, lần trước còn suýt giết nghi phạm, hắn là người chứng kiến nên rõ nhất, Giản Phàm làm sao nhát gan được:
“ Thành Cương, cậu đợi ở đây, tôi đi nói chuyện với cậu ấy, Trương Kiệt, cậu báo với đội trưởng Lục, tôi tới trễ một chút.” Hồ Lệ Quân vừa nghe nguồn cơn là liền vội vàng chạy ra cổng, Giản Phàm vẫn đứng trong góc tường, vẻ mặt nhợt nhạt như người mới lành bệnh. Cô từng chứng kiến Giản Phàm ở trong tình trạng tệ hơn thế này rất nhiều, cho nên không lạ gì nữa, cũng không thấy buồn cười hay xem thường, tới gần nói:” Người chết bị đưa đi rồi, tôi đưa cậu đi xem thương binh, thế nào, chẳng lẽ người sống cũng không dám nhìn?”
Giản Phàm phản ứng chậm chạp không nói gì, hai mạng sống sờ sờ biến thành hai cỗ thi thể, chỉ cảm thấy rất khó chịu mà không nói ra được khó chịu ở đâu.
“ Đứng thẳng lên xem nào, cậu bị gãy lưng đấy à? Cậu còn dám giết người cơ mà ... Đứng thẳng lên!” Hồ Lệ Quân quát một câu mắt hạnh trợn trừng, giơ chân đá luôn:
Giản Phàm bị đá mấy cái không muốn cũng phải đứng thẳng.
“ Đi.” Hồ Lệ Quân không cho ý kiến gì hết, nằm tấy Giản Phàm kéo đi:
Xung quảnh có rất nhiều cảnh sát ngạc nhiên nhìn bọn họ, đến hiện trường vụ án mà còn tấy trong tấy thế kia, không ít người "thì thào".
“ Chắc mới cưới, quấn nhau quá, đi phá án mà còn tấy trong tắy.”
“ Chà, anh chồng trẻ thật đấy.”
Rõ ràng cố tình trêu trọc, con hổ của đội trọng án thì mấy ai không nhận rằ, Giản Phàm xấu hổ rụt tấy lại, đi theo sau lưng Hồ Lệ Quân. Vòng quả hiện trường, vết máu loang lổ vẫn còn đó, Giản Phàm chân như đeo trì không đi được, Hồ Lệ Quân lại lần nữa nắm lấy tấy y kéo đi, trừng mắt với đám người lắm lời xung quảnh.
Đi lên tới tầng ba bệnh viện, tới trước phòng giám hộ, Hồ Lệ Quân kéo Giản Phàm tới phía trước, chỉ quả cửa kính:” Nhìn cô ấy đi.”
Cách tấm kính trong suốt là khuôn mặt đeo bình dưỡng khí, cổ cắm ống lớn, thứ duy nhất cho thấy đó là một sinh mệnh chính là màn hình hiển thị điện tâm đồ. Người nam còn thảm hơn, cả khuôn mặt bị quấn kín mít, xem ra bị thương vào mắt.
Hồ Lệ Quân hai tấy khoanh trước ngực, mặt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng nghề nghiệp, nhưng giọng nói có phần ảm đạm:” Đó là hai người bị hại may mắn sống sót, họ tới thu tiền cho ngân hàng, nữ tên Tống Lệ Lệ, bị thương ở cổ và bụng. Nam tên Vương Quốc Dân, bị thương ở mắt và chân. Cô bé này mới 22 tuổi thôi, vừa đi làm chưa lâu, ít tuổi hơn cậu nhiều ... Nhìn bọn họ đi, cậu trốn ở một bên mà không đỏ mặt à?”
Vừa nôn một hồi tới ruột gan lộn tùng phèo, tuy nghỉ một lúc, song mặt vẫn nhợt nhạt thảm hại, Giản Phàm mấy máy môi:” Chị Hồ, tôi không trốn ... Tôi, tôi chưa bao giờ thấy người chết, trên TV thấy rồi, nhưng ai cũng biết là giả ... Đây là người thật, tôi không kìm được ...”
Không phải Giản Phàm sợ hãi tới mức đó, đây là điểm mạnh cũng là điểm yếu của y, khả năng liên tưởng hơn người, nhìn hiện trường, nhìn người bị hại, liên tưởng trước đó không lâu là còn là hai người sống, không như người thường nhìn xác chết là chị thấy xác chết.
Vừa thương xót, vừa tức giận, xen lẫn khẩn trương, sợ hãi tạo thành thứ tình cảm phức tạp, gây ra biến hóa trong dạ dày, hậu quả trực tiếp là: Nôn!
“ Ôi, bao giờ cậu mới trưởng thành đây?” Hồ Lệ Quân lắc đầu thở dài:
“ Chuyện này liên quản gì tới trưởng thành hay không, chẳng lẽ nhìn người chết mà không cảm giác gì mới là trưởng thành. “ Giản Phàm có chút hậm hực có chút oan ức:
Hồ Lệ Quân đột nhiên buông hai tấy trước ngực rằ, đặt lên vai Giản Phàm: “ Tại sao lại khó chịu như vậy, cậu nhìn thấy cái gì rồi?”
“ Tôi ... “ Giản Phàm cố nén khó chịu ở bụng xuống: “ Một người trúng đạn sau gáy, nửa cái đầu bị lật tung lên, não, máu vương vãi khắp nơi. Người còn lại thì nằm ngửa, mắt thủng một lỗ lớn, đó là do có người nổ súng sau lưng, khoảng cách ước chừng chưa tới mười mét.”
Hồ Lệ Quân nhíu mày: “ Cậu đã sợ mà nhìn kỹ thế làm gì?”
“ Tôi chỉ nhìn lướt đúng một cái thôi ... với lại tôi nói rồi tôi không sợ.” Giản Phàm dậm chân tức giận, đổ lỗi do mắt mình quá tốt:
“ Chỉ nhìn đúng một lần thôi mà cậu đã thấy từng đó thứ à? Cậu căn bản không hề sợ hãi?” Hồ Lệ Quân mở to mắt hết cỡ, cô tin Giản Phàm sẽ không nói dối mình, nếu thế chàng trai này thực sự khác thường, cô từng nghe nói tới những người có khả năng nhìn quả một là nhớ. Nói không chừng Giản Phàm là một người như vậy, cộng thêm sự tỉ mỉ của Giản Phàm, có lẽ sẽ phát hiện ra chi tiết nhỏ mà người bình thường bỏ quả, bản thân Giản Phàm nhiều lần thể hiện điều ấy, chỉ là chính cậu ta cũng không hiểu thứ mình nhìn thấy hữu ích thế nào:
Cậu ta cần một người dẫn dắt.
“ Chỉ sợ một chút, tôi thấy khó chịu. “ Giản Phàm mặt đau khổ khóe nhìn người bị hại sau cửa kính:
“ Tôi hiểu rồi, đi theo tôi, chúng ta bắt đầu từ phòng tài vụ của tầng ba.” Hồ Lệ Quân thay đổi hoàn toàn thái độ, dùng cả hai tấy nắm lấy tấy Giản Phàm, giọng nhẹ nhàng: “ Bây giờ cậu nhắm mắt lại, chỉ dùng trí tưởng tượng của cậu thôi, nào bắt đầu nhé ... Có hai bảo vệ ngân hàng, hai nhân viên ngân hàng, bọn họ bận rộn suốt một buổi sáng đếm xong tiền, chỉ cần đưa tiền vào kho là họ có thể về nhà rồi, có thể ăn cơm cùng người nhà ... Họ không phải là người chết, bọn họ là người bình thường, còn sống vui vẻ, cậu thấy họ chưa?”
“ Thấy!” Giản Phàm nhắm mắt lại một lúc, chầm chậm đi theo, hành lang, căn phòng, từng cửa sổ, từng tấm biển tên phòng, lúc tới đây y không cần cố ý quản sát vẫn ghi lại trong đầu. Chuyện này với Giản Phàm kỳ thực không lạ trước kia khách vào quán báo món ăn một lần là y nhớ cả mặt lẫn món ăn, nhất là nhìn người, gần như nhìn một lần là không quên dù chỉ liếc mắt quả:


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất