Chương 014: Tâm kế khắp nơi. (2)
Thế này Lục Kiên Định bẽ mặt quá rồi, vội vàng lên tiếng trước khi Giản Phàm đi xâ hơn: “ Được, được, Giản Phàm, đội sẽ giải quyết cho cậu, đừng suốt ngày dùng thủ đoạn nhỏ này được không?”
Giản Phàm to ra oan ức, bắt đầu kể khổ: “ Đội trưởng Lục, anh nói thế' là sao, có phải tôi muốn nói ra đâu? Bây giờ tôi làm việc ở đội trọng án, vẫn phải về đội một lĩnh lương, cả tiền đi tắxi không biết mất bao lần, tôi đã bao giờ than phiền với anh chưa? Đấy là còn chưa kể ...”
“ Được rồi, đừng lạc đề nữa, nói chuyện chính đi, chuyện nhỏ này đội trưởng Lục sẽ giải quyết cho cậu.” Ngũ Thần Quảng gõ bàn cắt ngang lời Giản Phàm, Hồ Lệ Quân đứng dựa cửa thì nhịn cười đến khổ, cô biết y trong tích tắc có thể nghĩ bảy tám chục cách đối phó với lãnh đạo, cái đầu của y có vấn đề, đảm bảo lời nói ra không đáng một xu:
Quả nhiên Giản Phàm nghiêm mặt lại:” Báo cáo chi đội trưởng, tin tức tôi tới từ một mật báo ở đường Nam Cung.”
“ Tên là gì?”
“ Tôi không biết, nhưng biết biệt hiệu là Bạch Mao.”
“ Chỉ có biệt hiệu thôi?” Ngũ Thần Quảng có vẻ nghi ngờ:
“ Chi đội trưởng, chú không nên coi thường biệt hiệu đó, mấy trăm hàng quán ở đường Nam Cung, không ai không biết ông tắ.”
“ Thật sao?”
“ Vâng, đó là một danh nhân ở chợ đồ cổ, râu tóc bạc phơ, mắt cực tinh, đã lăn lộn ở đó hơn 20 năm, việc lớn việc nhỏ cứ hỏi ông ta là biết. Có điều phải trả tiền, hỏi tin nhỏ vài trăm, hỏi tin lớn vài nghìn.”
“ Có phương thức liên hệ không?”
“ Có, 1350980
***, nhưng tôi đoán xảy rằ
chuyện này, tám phần ông ta không tùy tiện liên hệ với ai nữa.”
“ Ghi lại đi Kiên Định .. Giản Phàm, tin này ngàn vạn lần phải bảo mật.”
“ Vâng.” Giản Phàm mặt thì nghiêm trang, lòng cười sắp đau ruột, nhìn chủ nhiệm Hạ, Ngũ Thần Quảng và Lục Kiên Định đều thận trọng giao lưu ánh mắt, như thảo luận tầm quản trọng của tin này, cáo từ ra ngoài.
Vừa khép cửa đi rằ, Giản Phàm ôm chặt lấy miệng chạy vào nhà vệ sinh, bật nước rào rào, sau đó cười phá lên, thực sự không sao nhịn thêm được nữa, cười đau cả bụng, cái lão Bạch Mao đó, ngày tên thật là gì còn chẳng ai biết, tìm được ông ta mới lạ.
Người thật, việc thật, nhưng tin tức lại là giả, điều tra đi, lão già đó nổi tiếng lắm, không tin không được.
Cười chán cười chê rồi vừa rà ngoài thì "này
một tiếng làm Giản Phàm giật bắn mình, tâm tình đang tốt, cười mời:” Chị Hồ, sắp trưa rồi, cùng ăn cơm nhé?”
Hồ Lệ Quản ngọt nhạt nói:” Hừ, không có hứng, sợ bị cậu lừa bán mà không biết.”
“ Chị có ý gì thế?” Giản Phàm nhìn Hồ Lệ Quân hai mắt đầy tơ máu, e cả đêm không ngủ, không khỏi thương:
Hai người đi xuống lầu, Hồ Lệ Quân vừa đi vừa nói:” Giản Phàm, sao ai cậu cũng dám lừa thế hả? Cậu có biết chủ nhiệm Hạ cấp bậc ra sao không? Ngang với phó cục trưởng đấy, chủ nhiệm văn phòng chuyên đả kích buôn lậu cổ vật, danh tiếng không nhỏ.”
“ Ai lừa ai?” Giản Phàm làm vẻ vô tội:
Hồ Lệ Quân phì cười, chỉ mắt Giản Phàm:” Cậu đó, tôi phát hiện lâu rồi, mắt cậu mà đảo hơn một vòng thì lời cậu nói ra dứt khoát là giả ... Đúng, chính bây giờ đang nói dối ... Chuẩn bị đi, nếu chi đội trưởng phát hiện ra cậu nói dối sẽ không có kết quả tốt đâu.”
“ Không đâu, người thật việc thật, ông ta là danh nhân chợ đồ cổ Nam Cung, hỏi là biết, lão già đó biệt danh bách sự thông, chuyện về đồ cổ hỏi gì ông ta cũng biết. Một anh hùng cảnh sát với tấm lòng son như tôi, sao lại đi lừa tổ chức, lừa lãnh đạo? Chị Hồ, chị quá xem thường tính nguyên tắc của tôi rồi đấy. Chị nhìn đi, lần này con ngươi tôi không chuyển động nhé, tuyệt đối không phải lời nói dối.” Giản Phàm đường đường chính nghĩa ghé mặt tới, con người đúng là không chuyển động thật:
Hồ Lệ Quân nghiêng đầu sang tránh hơi thở Giản Phàm phả lên mặt, hai người bất tri bất giác tới quá gần nhau, tai hơi đỏ lên, nói che giấu:” Tôi không tin.”
“ Chị không tin chứ gì, lát nữa cho chị xem một đoạn ghi hình, đảm bảo chị sợ hết hồn ...” Giản Phàm làm ra vẻ thần bí:
“ Cậu nghĩ còn thứ gì dọa được tôi chắc?” Hồ Lệ Quân lo lắng trùng trùng quảy mặt lại: “ Giản Phàm, tôi không trách cậu, tôi chỉ muốn nhắc cậu một câu, cậu không nói khẳng định có tính toán của mình .. Nhưng vụ án buôn lậu này liên quản lớn, vượt khỏi tầm của đội trọng án chúng tắ, lãnh đạo cũng có cân nhắc toàn diện, cậu không nên có thành kiến với họ như thế, họ không phải toàn người quản liêu vô dụng đâu. Còn nữa, Giản Phàm, tiếp xúc với những người giang hồ đó rất nguy hiểm, tối quả chúng ta may mắn đấy. Cá nhân phải phục tùng tổ chức và đại cục, đó là nguyên tắc cơ bản của cảnh sát chúng tắ, cậu không nên có ý kiến và bất mãn.”
“ Tôi có bất mãn gì đâu, đống hỗn loạn này có người xử lý thay, tôi mừng mà không kịp.” Giản Phàm cắt ngang lời Hồ Lệ Quân:
“ Cậu nghĩ thế là tốt nhất, nói về tổ chuyên án của chúng tắ, xuất hiện vụ án này cho chi đội một cái thang để xuống, ít nhất giờ tầm mắt bên trên đã di chuyển tới vụ án cực lớn này rồi, không để ý tổ chuyên án chúng ta nữa, có điều quãng thời gian này không dài đâu.” Hồ Lệ Quân hiểu vì cô cũng một thời bốc đồng luôn mang tâm lý bất mãn như thế, nên cô không tin lời Giản Phàm nhưng cũng không có cách nào khác, chuyện này để y dần dần ngộ ra thôi, không tiếp tục chủ đề đó nữa, kiến nghị:” Cậu tham khảo ý tưởng này của tôi xem nhé, bây giờ Lý tắm Trụ đã bị thương, nếu chúng ta bắt được, sẽ là đột phá cho cả hai vụ án, cậu đã nghĩ tới chưa?”
“ Không bắt được hắn đâu. “ Không ngờ Giản Phàm lắc đầu khẳng định chắc nịch:
“ Vì sao?” Hồ Lệ Quân không hiểu sao Giản Phàm khẳng định chắc chắn như vậy:
“ Căn cứ vào kinh nghiệm, chị biết tôi xem hàng nghìn hồ sơ vụ án rồi.” Hai người lúc này đã đi tới cửa, Giải Phàm đưa tấy vẽ hình lên khống khí:” Đây là địa hình hắn bỏ trốn, cách cao tốc 12 km, cách đường cấp tỉnh 7 km, cách đường cấp 2 về phía nam 15 km ... Ở địa phương đó, muốn chạy thoát có vô số đường, phương hướng không thể phán đoán, thanh thế lớn mấy cũng vô ích. Lý tắm Trụ làm tội phạm lâu năm hơn tuyệt đại đa số cảnh sát, không bắt nổi hắn đâu.”
“ An bài của chi đội trưởng mà bị cậu nói không đáng một xu rồi.” Hồ Lệ Quân hơi nhíu mày:
“Vốn nó không đáng một xu, cảnh sát tập hợp chỉ có hiệu quả uy hiếp thôi, Lý tắm Trụ bây giờ không phải là đi phạm tội, mà là chạy tháo thân, một người ép vào đường cùng như hắn có nhiều cách lắm. Nếu là tôi, tôi sẽ dùng hai chân đi bộ vượt quả chốt chặn, cách ngốc nhất mà an toàn nhất. Dựa vào biện pháp lùng sục của chúng tắ, mỗi năm tỉ lệ nghi phạm bị bắt bao nhiêu, chưa tới 30% đúng không, mà toàn bắt được đám non nớt ngu ngơ. “ Giản Phàm hoàn toàn không tin tưởng:” Giờ quảy lại vụ án của chúng tắ, tôi thấy động không bằng tĩnh, giờ chúng ta đợi chúng không ngừng cung cấp manh mối cho chúng tắ, bất kể là Tề Viên Dân hay Tề Thụ Dân, tôi tin chúng bị vụ án này phả hơi nóng vào gáy rồi, không hành động không được, khi đó từ cái chết Tiết Kiến Đỉnh, vụ án giết người thôn mới, hay là truy bắt Lý tắm Trụ đều sẽ có đột phá. Giống nấu canh, một khi lửa tới mức, thịt sẽ mềm. Giờ quyền chủ động đã nằm trong tấy chúng ta chứ không phải chúng.”
- Ừ.
Hồ Lệ Quân nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự tin của Giản Phàm ngây rằ, bất giác gật đầu, đang định hỏi them gì đó thì Giản Phàm có điện thoại không biết của ai mà vừa nghe một cái là chạy mất: