Chương 015: Giai nhân nhà ai.
Suốt cả quãng đường có vẻ Tằng Nam cố ý, chỉ nói chuyện với Thành Cương như không có ai bên cạnh, Giảm Phàm bợp đầu thằng háo sắc kéo vào: “ Này này, nữ nhân ở chốn giải trí, mày nhiệt tình cái gì, có tra ra gì không?”
“ Anh nói xem tra ra được gì không? “ Thành Cương cau có, móc từ trong lòng ra hai tuýt thuốc lá:
“ Cương Pháo, mày xuất sư được rồi đấy, cũng biết nhận đồ rồi.”
“ Hì hì, cái này ai chẳng biết, nhưng hôm nay là ngoại lệ, Oa ca, xem ra nhờ phúc của anh đấy, bình thường bọn em mấy người tới cũng chỉ có một tuýt, hôm nay anh tới chơi luôn hai, còn là Phù Dung Vương, mấy trăm đồng, anh không hút, thuộc về em hết nhé. “ Thành Cương vừa nói vừa bóc một bao thuốc hút, còn lại ném ra ghế sau:
“ Mày hút chết luôn đi. “ Giản Phàm mắng, tuy không kiếm chác được gì, song cũng không thất vọng, địa điểm thế này, nếu không phải là cảnh sát thì y không tới được, làm cảnh sát rồi thì lại ngại tới. Chuyến đi hôm nay không uổng, gặp một mỹ nữ đặc sắc như thế, Thịnh Đường đúng là danh bất hư truyền.
Đang nói chuyện thì di động trong túi rung rung, báo hiệu có tin nhắn, Tiêu Thành Cương cũng có điện thoại, cầm lên nói linh tinh nửa ngày. Giản Phàm lấy di động ra xem, thì ra là tin nhắn Tằng Nam gửi, viết "Ghế sau có món quà nhỏ, tặng anh."
Xem tin nhắn xong, Giản Phàm nhìn chỗ Tằng Nam vừa ngồi, nhanh tấy đút vào túi, vờ như không có chuyện gì xảy rằ. Tiêu Thành Cương cúp điện thoại nói: “ Oa ca, đội trọng án muốn cùng chúng ta liên hợp phá án, bảo chúng ta mau chóng về đội.”
“ Cương Pháo, giờ sắp tới 12 giờ, mày gọi điện về báo nổ lốp, chúng ta đang sửa xe, chiều mới về được. “ Giản Phàm chẳng cần nghĩ đã có ngày chiêu xấu:
“ Thế này không hay anh ơi.” Tiêu Thành Cương hơi ngại:
“ Mày biết cái gì, ăn uống là phải có quy luật, chúng ta khó khăn lắm mới ra được một chuyến, ăn uống phải cho đàng hoàng, làm việc có cần liều mạng vậy không? Nhân dân nhiều như thế, có phục vụ được hết không? Ăn cơm xong mày lên mạng chơi cho tiêu cơm rồi hẵng về.” Giản Phàm xúi bẩy:
Thành Cương là tên não nho, nghe lời Giản Phàm quen rồi, cười hì hì chơi luôn.
Đến quán ăn Xuyên mà mọi người thường ghé quả, Thành Cương hí hửng xuống xe chạy đi gọi món, Giản Phàm ờ món quà nhỏ kia, sờ cái biết ngày là thứ thông dụng nhất, thẻ mua sắm ở siêu thị giả Nhạc Phúc, hai tấm, mỗi tấm đều 1000, biểu hiện giá trị đồ là 1000. Cứ mỗi khi lễ tết, trong đội cũng có vài người nhận được thứ này, cái này tiện lắm, mang ra chẳng ai nghi là anh nhận của người tắ.
"Oa, mỹ nữ thật hiểu lòng người, biết da mặt mình mỏng không nhận trước mặt, nhét vào trong xe."
Thứ lộ liếu thế này, đem tặng trước mặt khó tránh hỏi lúng túng, làm thế này người ta không từ chối được, rất hay, rất hiểu lòng người.
Kỳ thực, dù sao cũng không phải thu tiền bẩn, cũng không định lấy lòng mỹ nữ, có đưa ngày trước mặt Giản Phàm cũng không khách khí.
Cá trê hấp đậu hũ, thịt lợn xào cần, thêm vào một bát canh trứng thôi, toàn là món thường nhật, hai chàng cảnh sát ăn sùm sụp, trán đổ mồ hôi. Món Xuyên này đã không phải là chính tông nữa, ông chủ là người Tứ Xuyên, bà chủ là người Đại Nguyên, món ăn làm ra giống như con bọn họ, là tinh phẩm của hai vùng, có vị cay đất Xuyên và vị chúa của Đại Nguyên. Giản Phàm xưa nay rất thích loại món ăn hợp khẩu vị đại chúng, đôi khi món ăn ở quán nhỏ chẳng kém gì ở nhà hàng, y dẫn đội tới vài lần, ai cũng thích, ăn ngon lại rẻ, rất thích hợp với cảnh sát túi thì to tiền thì ít.
Thành Cương hôm nay lấy hết thuốc lá rồi, chủ động trả tiền cho Oa ca, ăn xong Giản Phàm đưa Thành Cương tới quán net, y không thích nơi đó, kiếm chỗ mát mẻ đỗ xe lại, gửi tin nhắn cho Hương Hương rồi chợp mắt. Sắp tới giờ đi làm mới dậy, kiểm tra tin nhắn không có hồi âm, cũng quen rồi, chẳng thất vọng lắm, lái xe về đội mới trố mắt, trong sân có tới mười mấy cái xe, không còn chỗ đỗ, phải đỗ trong ngõ.
Tiêu Thành Cương xuống xe trước nên chạy lên phòng hội nghị tầng hai rồi, đứng ở hành lang vẫy tắy:” Nhanh lên Oa ca, các mỹ nữ đợi anh để họp đấy.”
Cái thằng đó miệng ba lăng nhăng suốt, chẳng để ý tới hắn, Giản Phàm cứ thong thả đi, tới cửa cầu thang đã bị Thành Cương kéo đi, đẩy vào phòng hội nghị, kinh hoàng ... Chỗ ngồi trong phòng đã chật kín trừ hai đội trưởng, Quách Nguyên, còn lại toàn là nữ cảnh sát, Hồ Lệ Quân và ba cô gái trong đội, mười mấy cô còn lại không quen, đồng loạt nhìn Giản Phàm.
Ăn no uống say, vừa mơ màng tỉnh lại ợ hơi mấy lần, đầu óc còn chưa trăm phần trăm tỉnh táo, phản ứng có hơi chậm chạp, đứng thộn mặt ở cửa.
Lục Kiên Định hết sức nhiệt tình, cười rách miệng kéo Giản Phàm vào, ấn xuống chỗ ngồi, giới thiệu:” Các đồng chí, giới thiệu cho mọi người biết, đây là Giản Phàm, sáng nay chỉ bằng vào hồ sơ mà miêu tả ra được thủ pháp gây án của nghi phạm, cũng chính là công thần vụ án tiền giả năm ngoái, mọi người hoan nghênh nào.”
Tất cả bao gồm Lục Kiên Định, Tần Cao Phong đều vỗ tắy, cảnh tượng hết sức nhiệt liệt, làm Thành Cương hâm mộ gần chết, sáng nay mấy cô gái còn nhìn y với ánh mắt xem thường, giờ chuyển sang ngưỡng mộ.
Giản Phàm có chút luống cuống, còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, làm sao lại có đội nương tử quân tới đây, dung mạo còn rất được, đang hoa mắt thì bị Lục Kiên Định vỗ vai:” Giản Phàm, chỉ còn đợi cậu thôi đấy, sáng nay lại xảy ra một vụ án, trải quả hóa nghiệm, xác định trong miệng của người bị hại có thành phần thuốc gây mê, chúng tôi lại hỏi thêm vài người nữa, thủ pháp cơ bản đúng như cậu miêu tả. Rất khá. Hôm nay chính thức thành lập tổ chuyên án gây mê cướp của 4.18, do chị đội và cục công an chỉ thị chúng tắ, nhất định phải phá án trong một tuần. Xét tính chất đặc thù của vụ án, chúng tôi đã điều các nữ cảnh sát trong mấy đại đội tới, cậu phó tổ trưởng, thế nào? Nói vài câu đi.”
Giản Phàm không còn nhận ra đông tây nam bắc nữa rồi, nếu bị một con chó dữ đuổi vào ngõ cụt có khi y còn đủ trấn tĩnh thuyết phục nó cắn mình nhè nhẹ một chút, cứ đối diện với mười mấy cặp mắt của các hoa khôi cảnh sát, nào là mắt đan phượng, mắt đào hoa, mắt giọt nước, mắt đuôi cá, nhìn thẳng, nhìn ngang, nhìn lên, thu ba quả lại mang phần ngưỡng mộ, hoặc buồn cười, trêu chọc nhất thời ...
Con bà nó, nhìn hoa mắt rồi, không còn rõ ai
với ai nữa, Giản Phàm quẫn bách, miệng:” Tôi, tôi ... Tôi không có gì để nói.”
mở
Lục Kiên Định chuyến này không trâu bắt chó đi cày, không muốn cày cũng không được, đưa cho Giản Phàm cốc nước:” Nói phân tích của cậu về nghi phạm, sáng nay nói rất có lý, giảng giải lần nữa, điều tra bắt đầu từ ngày mai, có phương hướng, mọi người cũng vững lòng.”
Mấy nữ cảnh sát che miệng cười khúc khích, bọn họ đều đã biết đây là vụ án đặc thù, chuyên giả bệnh viện nói, loại thuốc này không dùng ở ngoài, nếu như thường xuyên trực tiếp xoa lên da, khiến da quá mẫn hoặc bị lở loét. Tổ trọng án tìm ra điểm đột phá, chính là tìm nguồn thuốc và tra nữ nhân từng có phản ứng mẫn cảm ở vị trí đó. Chuyện này lại để cho một nam nhân ai cũng thấy quải quái, lại nghe nói vụ kỳ án này do anh chàng điển trai này đoán rằ, một đám nữ cảnh sát chứ có phải nữ sinh đâu nhìn người ta có vài phần giống đang nghi ngờ soi mói, Giản Phàm không rợn sống lưng mới là lạ.
Giản Phàm cầm cốc nước, nhìn một đám nữ cảnh sát ngồi quây quảnh hình cánh cung, lần lượt nhìn một vòng, mắt không khỏi nhìn vào vị trí đó, mặc đồng phục không nhìn ra phía dưới uốn lượn thế nào, nhưng trước mặt bao cô gái như vậy mà bảo mình nói chuyện bú với ngậm vú thì ...
Tim đập bình bịch, đầu óc trống không, vì che dấu mà uống một ngụm nước, không ngờ nãy giờ cố nén ợ hơi, bất cần một chút mà nước trào ra bên mép, chảy đầy vạt áo.
Lương Vũ Vân là người đầu tiên cười phá lên, chỉ mặt Giản Phàm, nước chảy tong tong bên mép giống như nhìn thấy nhiều mỹ nữ nên chảy nước dãi vậy, tiếp đó tiếng vỗ bàn, dậm chân, tiếng nhích ghế hòa cùng tiếng cười nghiêng ngả, làm căn phòng muốn nổ tung.