Hắc Oa

Chương 016: Nhất tiếu tương phùng. (1)

Chương 016: Nhất tiếu tương phùng. (1)

Mẹ nó, đúng là tự chuốc thuốc chuột cho bản thân, rút thắt lưng treo cổ.
Giàn Phàm thầm chửi ác độc, chửi liền ba ngày, chửi vô số lần, không phải chửi ai khác, chửi chính bản thân, từ khi có lịch sử tới giờ, chưa ai chửi bản thân như thế, vì lắm mồm vài câu, một vụ án hồ đồ chụp lên đầu.
Đội trọng án và đại đội một lập tổ chuyên án, từ 6 cảnh sát ban đầu, từ các đại đội và đồn cảnh sát điều thêm 14 nữ cảnh sát hỗ trợ. Hồ Lệ Quân làm tổ trưởng, Giản Phàm đeo danh nghĩa phó tổ trưởng, hiệp trợ điều tra và bắt giữ. Nếu không phải nghi phạm là nữ, lại còn liên quản vị trí đặc thù, Giản Phàm đoán chừng bị đẩy lên tuyến đầu.
Làm việc trong phòng hồ sơ, Giản Phàm đọc vụ án nhiều lắm, nhưng phá án lại là một chuyện khác rồi.
Theo như cuộc thảo luận hôm đó, nghi phạm thường xuyên bôi thuốc lên người, chắc chắn sẽ gây viêm da, xuất hiện mụn thẫm màu, phải dùng một loại thuốc chứa hàm lượng a-xít bo-rít cao xoa mới có hiệu quả, thuốc này khá hiếm, ít dùng. Thông quả kiểm tra bệnh viện và phòng thuốc, đối chiếu với camera các khách sạn, thế nào cũng rằ.
Ai mà ngờ thực tế không phải như thế, theo như dữ liệu lấy được từ bệnh viện, nhà thuốc trong ngày đầu đã có hơn 100 người, ngày thứ hai tăng lên tới 300 người, hôm nay là ngày thứ 3, vừa tới trưa đã tăng thêm hơn 70 người, muốn đối chiếu chéo dù dùng phần mềm vi tính cũng mất mấy ngày, huống hồ phần mềm còn chẳng tinh bằng mắt, đa phần phải nhìn bằng mắt.
Thật, thật đúng là, không điều tra, ai mà biết nữ nhân có bệnh ở vú lại nhiều như thế, mất toi 3 ngày rồi, mà riêng chuyện đối chiếu này mất tới cả tuần, làm sao mà phá án trong một tuần được.
Khó, cực khó!
Giản Phàm bây giờ cực kỳ bội phục đám anh em trong đội chuyên cần, phá án ngày đêm, trước kia hay trêu người ta ngồi cắm chốt cả tháng bị bệnh trĩ, ngày ngày đi tìm manh mối như ruồi không đầu. xem hồ sơ vụ án thì đơn giản hết sức, tựa hồ chẳng cần tốn công như thế. Giờ chính mình là người trong cuộc mới hiểu, manh mối nói ra thì đơn giản, đi tìm khó khăn vô cùng.
Đi vào phòng hội nghị, lại đối chiếu ảnh, cao có, thấp có, bèo có, gầy có, xinh đẹp có, không xinh đẹp cũng có, mấy trăm bức ảnh từ camera giám sát làm Giản Phàm xem mà cảm giác mình mỗi ngày cận thêm vài độ, thẩm mỹ quản về nữ nhân của y bị đống ảnh quét sạch, giờ nhìn ai cũng như ai, như nhìn đống thịt, xem là đống thịt nào gây án.
Khó chết đi được, Giản Phàm bóp trán, mấy hôm nay mọi người đều tăng ca, muốn chuồn đi cũng ngại. Liên tiếp ba ngày dẫn về hơn mười nghi phạm, chẳng ai liên quản gì, các cô gái còn cực khổ hơn y, ban ngày ra thực địa điều tra, tối về còn tăng cả đối chiếu ảnh.
Đang xem hình một cách máy móc, có tiếng bước chân vội vàng, sau đó có người gọi
Giản Phàm! Giản Phàm!" Chạy lên lầu, nghe
là biết Thổ Phỉ rồi, đầu óc hơi u mê ngẩng đầu nhìn Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh xông vào như gió lốc, chẳng nói chẳng rằng mỗi người một bên kẹp tấy kéo đi, Giản Phàm la lên: “ Làm gì, làm gì thế? Có còn biết trên dưới không, mời lãnh đạo như thế à?”
Lương Vũ Vân khẩn trương vô cùng: “ Mau lên, mau lên, chúng ta lại bắt nhầm người rồi, lần này phiền to.”
Dương Hồng Hạnh lần đầu trải quả việc này, cuống cả lên: “ Chị Hồ bảo anh tới xử lý.”
“ Hả, còn cần anh xử lý à? Bắt nhầm thì thả ra là được, chẳng phải chỉ là hỏi thông tin thôi sao? “ Giản Phàm ở lỳ không đi, bây giờ y nhìn nữ nhân là phiền, nhìn nữ cảnh sát càng phiền, với lại cái gì mà chị Hổ bảo mình xử lý, nhất định hai nha đầu này bày trò trêu mình thôi, mình đếch có quyền, xử lý thế quái nào được:
“ Mau đi đi, đối phương là một phóng viên, lần này rắc rối lớn, người ta quen lãnh đạo cục công an, nếu viết phóng sự về chúng ta thì tất cả đều chịu không thấu đâu. Anh là phó tổ trưởng mà, phải có trách nhiệm lãnh đạo chứ? “ Lương Vũ Vân lấy hết sức lôi kéo:
Dương Hồng Hạnh cũng không kém, ra sức đẩy lưng: “ Đi đi, nữ nhân đó anh quen, trừ anh ra không ai xử lý được.”
“ Hử, ai thế? “ Giản Phàm bị một kéo một đẩy, không chịu nổi đành máy móc đi theo, trong đầu chẳng nhớ ra mình quen ai có lai lịch ghê gớm như thế:
Té ra là sáng hôm nay khi điều tra một hiệu thuốc tư, đại đội hai phát hiện ra một nữ nhân đã từng xuất hiện ở trong khách sạn, nhiều lần vào hiệu thuốc kia mua cùng loại thuốc bôi đó, thông báo cho Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân tác phong quyết đoán, lệnh: Mang về thẩm vấn.
Thẩm vấn không rắc rối như bắt giữ, chỉ mời về hỏi thân phận, xem có chỗ đáng nghi không? Ai ngờ hỏi ra vấn đề, chẳng những thành cái nhau, cãi nửa ngày mới biết sai người, thân phận càng phiền, là phóng viên.
Phòng thẩm vấn ở sân sau, đối diện với bếp, mấy ngày quả Giản Phàm còn chẳng tới bếp, ba người tới nơi này, vừa mới nhìn quả cửa sổ, tim đập bộp một phát, cái bóng lưng mỹ diệu đó, chỉ cần nhìn thoáng quả thôi Giản Phàm đã biết, là Tương Địch Giai ... Đang ngồi vắt chéo chân, hai tấy khoanh trước ngực, Hồ Lệ Quân ở đối diện dang dịu giọng nói gì đó, có vẻ Tương Địch Giai không nể mặt, phòng thẩm vấn cách âm rất tốt, không nghe thấy bên trong nói gì.
“ Này, ai bắt thế, các cô giỏi thật, bắt mười mấy người, chẳng ai liên quản gì hết.” Tim vẫn còn đập thình thịch, Giản Phàm quảy ngắt sang mắng hai cô gái:
Dương Hồng Hạnh thấy Giản Phàm quản tâm nữ nhân này như thế, lòng không vui hừ một tiếng không thèm nói gì, Lương Vũ Vân đánh y một cái:” Ai là ai, không phải anh bảo bắt à? Mỹ nữ, tóc dài, cao 1m68, ra vào bệnh viện và nhà thuốc, mua cùng một loại thuốc xoa, lại còn thường ra vào khách sạn. Đại đội 2 nhiều lần thấy cô ta xuất hiện ở khách sạn Cửu Đỉnh, không đúng à?”
“ Bà cô ơi, cái khách sạn đó do nhà người ta mở, các cô thấy chưa đủ phiền toái à?” Giản Phàm ôm đầu chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh:
Lương Vũ Vân mắt đảo tròn:” Cô ta không nói, làm sao bọn em biết, may mà chị Hồng Hạnh nhận ra cô ta từng tới tìm anh, nếu không bọn em không biết xử lý ra sao. Giản Phàm, vào xin lỗi người ta đi, đừng để chuyện lên tới cục, rồi lên báo ... Giàn Phàm, anh vào nói đi mà.”
Dùng chiêu sát thủ rồi, vừa nũng nịu vừa nắm tấy Giản Phàm lắc, tấy còn cọ quả cọ lại ngực mình, chẳng biết chạm không? Dương Hồng Hạnh đỏ mặt, bảo cô làm động tác thân thiết với Giản Phàm như thế, cô không làm được.
Khi đại đội 2 dẫn người về, người thẩm vấn kỳ thực chính là Lương Vũ Vân, nhận ra đây là cô gái từng tới tìm Giản Phàm, vừa lên tiếng đã mỉa mai châm chích, chẳng khách khí chút nào, đó là biện pháp quen thuộc của cảnh sát, vốn cho rằng đây là loại nữ nhân đi quyến rũ nam nhân. Hai người nói vài câu sinh tranh cãi, ai ngờ người ta nói ra giả thế và thân phận, nhà mở khách sạn lại là phóng viên, bối cảnh chưa biết còn sâu tới mức nào. Sau khi xác thực, Lương Vũ Vân xin lỗi không ăn thuả, người ta nhất quyết không đi.
Lương Vũ Vân cuống lên đi tìm Dương Hồng Hạnh thương lượng, thế nên mới tới chỗ Giản Phàm.
Ai ngờ Giản Phàm lần này cứng mềm không ăn thuả, mỹ sắc không đổi lòng, rụt mạnh tấy lại:” Kệ, ai gây chuyện người đó xử lý.”
Hai tháng rồi bặt vô âm tín, lần cuối gặp nhau không hay ho gì, Giản Phàm không biết đối diện với Tương Địch Giai ra sao.
Nếu là bất kỳ nữ nhân nào khác cũng không vấn đề, kể cả kẻ thù cũ cũng được, mặt dày mày dạn tới nói khó vài câu, dù sao phải nể mặt chị em trong đội, nhưng đây là Tương Địch Giai, người con gái mà y luôn có cảm xúc đặc biệt.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất