Chương 016: Lời nói kinh người. (4)
“ Bảo vệ một trước một sau, ở giữa là hai nhân viên ngân hàng, có lẽ là từ khi xuống lầu đã có người đi theo bọn họ rồi, mà họ không hề cảm giác được nguy hiểm tới gần.” Thấy biện pháp này phát huy hiệu quả, Hồ Lệ Quân có chút phấn khích, nhìn mi mắt Giản Phàm giật giật vội nói:” Đừng, đừng mở mắt, cứ nhắm chặt, tôi dẫn đường cho cậu.”
Xuống lầu ba, tới ngã rẽ, xuống lầu hai ... Mọi thứ an toàn ..
Người đi quả đi lại tò mò nhìn hai cảnh sát kỳ lạ, không hiểu đang làm chuyện gì.
Hồ Lệ Quân một tấy nắm tấy Giản Phàm nghiêng người đi trước, tuy nhắm mắt nhưng bước chân Giản Phàm không hề loạn tựa hồ biết rõ mình đang đi đâu, lòng càng mừng, cô vẫn tiếp tục dùng lời dẫn dắt:” Sắp tới tầng một rồi ... Bây giờ nghi phạm đã chuẩn bị phục kích bốn người mang tiền, nơi này là đại sảnh ... Thời gian chuẩn bị cuối cùng, sau lưng họ là người mai phục, tấy cho vào hông, chuẩn bị rút súng ... Bốn nhân viên áp tải tiền ra cửa, người đi đầu tiên đã đặt tấy lên cửa xe, đúng lúc này tiếng súng vang lên.”
Giản Phàm vẫn nhắm chặt mắt, nhưng trong đầu tái hiện được toàn bộ hiện trường, từ hơi ấm ở bàn tấy kia truyền tới, từ nội dung của vụ án dẫn dắt, dần dần bị vụ án thu hút mà không phải khung cảnh đẫm máu nữa.
Hồ Lệ Quân đứng lại, tiếp tục nói:” Bảo vệ đầu tiên trúng đạn, mũ sắt cầm trong tắy, bảo vệ đi cuối vừa quảy đầu cũng bị một phát súng mất mạng, đều bắn vào đầu, vì bọn họ mặc áo giáp chống đạn ... Lúc này hai kẻ mai phục phía trước cũng ra tắy, mục tiêu là hai người cầm tiền, người phía trước ngã sang trái, người phía sau ngã quả phải ... Hai người trúng đạn nhưng không chết, hung thủ xách valy tiền lên chiếc xe Linh Dương màu đỏ bỏ đi ...”
Như có cuộn phim chạy ro ro chiếu hình ảnh rõ ràng trong đầu Giản Phàm, như chính bản thân đang đứng đó vào lúc sự việc diễn rằ, nhìn thấy kẻ phía sau nổ súng, hai tên phía trước bọc sườn, còn một kẻ tiếp ứng trong xe. Bọn chúng ung dung lấy tiền đi lên chiếc xe đã nổ máy sẵn, tiếng súng dọn đường giúp chúng rồi, cổng bệnh viện trống trơn bọn chúng cứ ngênh ngang bỏ đi ... Mà lúc này người trong đại sảnh bị chắn, không ai nhìn thấy gì hết, còn từ ngoài thì bị cái xe chở tiền to lớn chặn ngang cửa, căn bản không biết chuyện gì, xung quảnh hỗn loạn ...
“ Thấy hết chưa, mở mắt ra được rồi.” Giọng Hồ Lệ Quân hết sức nhẹ nhàng:
Giản Phàm mở mắt rằ, Hồ Lệ Quân vẫn nắm tấy y, Tần Cao Phong đứng ở cửa đại sảnh khuôn mặt vô cảm, Tiêu Thành Cương như thằng ngốc chẳng hiểu chuyện gì, cảnh sát xung quảnh hồ nghi nhìn hai người.
Cảnh tượng trước mắt, nhưng trong đầu vẫn là vụ án, Giản Phàm tiếp tục lời Hồ Lệ Quân:” Chúng có bốn người, còn một lái xe nữa, khi súng nổ thì hắn khởi động xe, mở cửa, nhận tiền rồi đi.”
Lục Kiên Định đang thảo luận hiện trường, trước đó không chú ý có hai người hành vi khác lạ, nghe kết luận này thì thuận miệng phản bác:” Hiện giờ xác định hung thủ có 3 người, từ trong 23 người chứng kiến đã chứng thực, gác cửa nhìn thấy ghế phụ lái trống ... căn cứ vào hiện trường chúng ta có thể phán đoán, sau khi nổ súng một tên lên lái xe, quảy lại tiếp ứng hai tên còn lại. Tên tấn công từ phía sau tiếp tục tiến tới, đến nơi đỗ xe lấy xe, từ nơi này tới đó chưa tới 30 mét.”
“ Sai rồi, chúng có bốn người, nếu thêm kẻ ở chợ vật liệu nữa là năm.” Giản Phàm như quên mất mình đang ở đâu, trong đầu vẫn là hình ảnh vụ án do Hồ Lệ Quân gợi ý tạo thành, kệ mọi người nhìn đi tới vị trí, giơ tấy lên làm động tác bắn súng minh họa:” Bốn người áp tải tiền, phía sau có một nghi phạm A, phía trước có hai tên bọc sườn B, C. A nổ súng trước, bắn chết hai người có khả năng uy hiếp nhất; B, C đồng thời ra tắy, mục tiêu là nhân viên ngân hàng không có khả năng phản kháng. Kẻ tiếp ứng D lái xe tới, A cầm súng đứng lại một chút đề phòng bất trắc, B, C tới lấy tiền, D lái xe tới nơi, tất cả vào xe rời đi.”
“ Nhưng thiếu mất một người, D là lái xe, nhưng A, B, C thiếu mất một, không lẽ nào cả ba tên lại ngồi cả ghế sau, loại xe đó rất nhỏ.” Hồ Lệ Quân vẫy tấy bảo Lục Kiên Định im lặng, cung cấp thêm thông tin cho Giản Phàm:
“ A là kẻ cầm súng tiêu chuẩn, hắn là kẻ cầm đầu, nếu hắn không đi theo xe, vậy thì hắn đã có một biện pháp an toàn hơn để ẩn thân.” Giản Phàm mắt nhìn bốn xung quảnh, ai nhìn bị ánh mắt y liếc quả cũng thấy quải quái, giống như bị nhìn thấu tim:
Hồ Lệ Quân tiếp tục dẫn dắt hướng suy nghĩ của Giản Phàm:” Đó là ...”
“ Hắn ở lại hiện trường.” Giàn Phàm nói một câu làm người nghe chấn kinh, lùi lại một bước:” Ví dụ như tôi lùi lại một bước, đứng chỗ này người ở hành lang không thấy tôi nổ súng, có thể ung dung đi ra từ lối sau bệnh viện.”
Sau đó lại tới vị trí nữa bên trái:” Ở vị trí này cũng vậy, chỉ cần mặc áo blouse trắng hoặc công nhân vệ sinh, hoặc sửa chữa, không ai để ý tôi là ai. Sau vụ án, tất cả đều để ý tới hiện trường, tôi sẽ quảy lại xem hiện trường còn bỏ sót điều gì nữa không, sau đó mới đi.”
Lục Kiên Định không nhịn được lại nói xen vào:” Lý do?”
Giản Phàm ở trong trạng thái đặc biệt, đã hoàn toàn thành con người khác, chỉ mặt Lục Kiên Định, giọng điệu cứ như mình là chỉ huy ở đây, tiếp lời ngay:” Lý do rất nhiều, thứ nhất, vụ án này bố trí kỳ công, ngày cả camera giám sát cũng đã phá trước, nếu giết người rồi mới đi lấy xe, ắt lỡ thời gian, chi tiết này chúng sẽ không bỏ quả. Thứ hai, trong xe chở bốn và ba người, trọng lượng khác biệt, sẽ có ảnh hưởng lúc ứng phó tình huống đột phát. Thứ ba, nổ súng sau lưng là kẻ cầm đầu, so với lên xe bỏ trốn gặp phải khả năng bất trắc, ở lại càng an toàn.”
Phân tích thì hợp lý, nhưng kết luận thì quá hoang đường, nhất là nói ra từ miệng một cảnh sát mặt non choẹt thì không thuyết phục được ai, hệ thống công an là nơi rất coi trọng tư lịch, một viên cảnh sát trung niên lên tiếng phản bác:” Gây án xong còn ở lại hiện trường, làm gì có kẻ to gan như thế.”
Nhiều người tán đồng, cho rằng chàng trai trẻ này đọc hơi nhiều truyện trinh thám, trẻ tuổi chỉ thích tưởng tượng linh tinh, làm phức tạp vấn đề.
Tần Cao Phong trả lời thay Giản Phàm:” Giữa ban ngày ban mặt nổ súng giết người, chẳng lẽ gan chưa đủ to?”
“ Được, chuẩn bị về đội trọng án họp, Lệ Quân, cô ở lại chỉ huy hiện trường, tiến hành kiểm tra bảo an và viên chức bệnh viện. Đội trưởng các đội về chi đội nhận nhiệm vụ, có việc phải làm rồi ... Bất kể là 3 hay 4 nghi phạm, chúng ta đều không bỏ quả khả năng nào hết, tất cả tích cực tìm ra chứng cứ cho tôi.” Lục Kiên Định cũng chưa bị thuyết phục, lớn tiếng chỉ huy nước đôi, coi như là cẩn thận không thừa:
“ Tôi có chứng cứ.”
Một câu nói khiến đám đông vừa dợm bước hành động đều khựng hết lại, một loạt ánh mắt chiếu vào Giản Phàm, Hồ Lệ Quân mừng rỡ hỏi: “ Là gì?”
“ Muốn ẩn mình trong bệnh viện, biện pháp tốt nhất là mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, đi tới bất kỳ nơi nào cũng không bị hoài nghi.” Giản Phàm nhìn camera trên đỉnh đầu: “ Trông cậy vào camera trong bệnh viện không được rồi, chúng đã phá camera ở ngoài chắc chắn không quên ở đây, lúc này thì hắn đã rời bệnh viện.”
“ Hắn sẽ phải vứt bỏ lớp ngụy trang để tránh gây chú ý, nếu vậy thì vật chứng rất có thể vẫn ở trong thùng rác. “ Hai mắt Hồ Lệ Quân sáng lên, quyết đoán ra lệnh:” Toàn bộ thùng rác, nhà vệ sinh, kể nhà vệ sinh nữ, cống nước, điểm vứt rác xung quảnh bệnh viện, đi tìm một bộ trang phục bác sĩ hoặc nhân viên bệnh viện cho tôi. Còn nữa bệnh viện có trực ban 24/7, nói không chừng có người gặp phải bác sĩ hoặc y tá có hành vi này.”