Chương 020: Chưa vui tiệc đã tàn. (1)
Chính ủy Thiệu nhìn theo bóng lưng của Giản Phàm gật gù hài lòng, cậu trai này đúng là sinh ra để làm cảnh sát, ý thức tổ chức cao, tố dưỡng tâm lý tốt, có tương lai. Tìm danh sách phân phối nhân viên mà hội nghị hôm kia soạn rằ, rà tới tên Giản Phàm, gạch đoạn
Phân phối tới cục công an huyện Ô Long",
suy nghĩ một chút, viết "Đồn công an đường Bình Dương", lắc đầu vẫn thấy vẫn thấy chưa ổn, tiếp tục gạch đi. Nhớ tới biểu hiện trấn định vừa rồi của Giản Phàm, định viết "đội trọng án" nhưng đặt bút lại ngừng, suy nghĩ tới "đội điều tra hình sự" ...
Thật là khó, nhưng chàng trai này ứng biến giỏi, đánh nhau tốt, có gan thế' này, nhất định phải đưa lên tuyến đầu, đưa tới chỗ nguy hiểm nhất mới xứng tài ... Sắt tốt phải dùng luyện dao mà.
Giản Phàm vừa bước ra khỏi cửa là lưng chùng ngày xuống, hai bàn tấy nắm chặt đã đẫm mồ hôi, bước chân có chút loạng choạng trông như quân bại trận đâu còn chút nào dáng vẻ khí khái oai hùng vừa rồi, thở liền mấy hơi rồi chạy nhanh khỏi tầng ba, tới tầng hai, thấy hai cô gái kia vẫn ở đó, chạy tới chắp tấy vái liên hồi.
Trong thời gian chờ đợi, Giản Phàm đã nhanh chóng thân thiết với hai cô cảnh sát béo gầy, khéo léo thăm dò một chút là hai người họ đem hết bí mật về chính ủy Thiệu nói rằ, thiếu điều biết lãnh đạo mấy ngày tắm một lần, còn chỉ dạy y phải nói gì, phải có thái độ ra sao.
Hiệu quả đúng là tuyệt vời, lãnh đạo rõ ràng là vô cùng hài lòng, uống nước phải biết nhớ nguồn, liền chạy về cám ơn.
Người béo vừa thấy Giản Phàm đã cười:” Sao, tôi chỉ chiêu cho cậu hiệu quả chứ?”
“ Hiệu quả ạ, cám ơn chị Lục.”
Người gầy càng vui vẻ:” Giản Phàm, chính ủy Thiệu thích nhất là dọa người tắ, một số cảnh sát mới vào đội bị ông ta giáo huấn một lần về không ngủ được đấy.”
“ Vâng, em mà không biết, thế nào cũng bị dọa đứng tim chứ đùa à, gọi vào hơn mười phút mà ông ấy không nói gì cả, mặt lầm lì lạnh tắnh như cục sắt, nếu không phải có các chị căn dặn thì còn tưởng bị đuổi rồi cơ ... Chị Lục, chị Lưu, đợi em huấn luyện xong, có cơ hội nhất định tự mình làm món truyền thống chiêu đãi hai chị.” Giản Phàm cũng không ngờ lại gặp được hai nhân vật trọng yếu như thế, lấy được tin tức quản trọng nên mới ứng phó hoàn mỹ ở thử thách này:
Trò chuyện một lúc, Giản Phàm mượn điện thoại báo tin bình an, cha mẹ hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, cáo biệt hai người chị mới quen, cao hứng nhảy một bước ba bậc xuống lầu. Bốn người kia sớm đứng ngồi không yên, thấy Giản Phàm ùa tới hỏi tình hình.
Biết tất cả đều bình an vô sự, năm người như như con rắn lớn, khoác vai ngêu ngao hát nhau rời cục công an.
Chuyện này quả rồi, ngày Giản Phàm cũng nghĩ thế, chẳng những bình an vô sự, mà còn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo ... nhưng y không biết rằng, chính ủy Thiệu thực sự quá hài lòng, hài lòng tới mức còn cân nhắc cả đại đội chống ma túy ...
Tương lai Giải Phàm ra sao chưa rõ, ít nhất lúc này học viên thở phào, huấn luyện viên thở phào, rất nhiều người thở phào.
Đêm cuối cùng trước ngày tốt nghiệp, không khí tưng bừng náo nhiệt, học viên và huấn luyện viên các lớp cùng nhau tổ chức một cuộc liên hon nhỏ. Lớp đặc biệt cũng náo nhiệt, đừng thấy cái lớp này thành phần lôm côm, nhưng nhân tài lớp lớp, Cửu Cương nói năng ngọng ngịu mà đọc rằp nhanh như chớp, Lương Vũ Vân kéo đôi nam nữ làm Jack và Rose minh họa cho mình hát bài Titanic tình ý miên man. Ngày cả Ngưu Manh Manh cũng có thể kể chuyện cười mặn khiến người ta cười gập lưng; Tiêu Thành Cương cầm gậy đóng giả Tôn Ngộ Không biểu diễn nhào lộn, náo nhiệt hơn xiếc khỉ.
Ngược lại Giản Phàm thường ngày chuyên đầu trò trong lớp, miệng không tha người, khi lên sân khấu lại lúng ta lúng túng, ngoài nấu cơm thì còn biết gì nữa đâu, hát thì như súc vật bị bóp cổ, nhảy thì giống mèo què, đứng đần ra đó bị phía dưới chế giếu tới đỏ mặt.
May mà Thành Cương hiểu bản lĩnh của Oa ca, đề nghị Giản Phàm bắt chước tiếng giả súc nông thôn, Giản Phàm hết cách, trước tiên là hắng giọng ngửa cổ kêu "bòòòò ... " một trang dài, sau đó là dê " beee beee ..." Được phía dưới kiếm đâu ra cỏ ném lên, Giản Phàm đáp lại bằng một hồi chó xủa nhặng sị làm đám đông cười lăn cười bỏ. Cuối cùng là một tràng sói tru dài gần một phút, so với sói trên cao nguyên Thanh Tạng chẳng hề thuả kém, khiến cả đám anh em hứng trí học theo, tiếng sói tru vang vọng ngoại ô vắng vẻ ...
Lần này thảm rồi, thể hiện hơi quá đà, người ta không cho xuống, còn muốn thể hiện thêm vài tiếng nữa, Giản Phàm vứt bỏ thể diện luôn, biểu diễn một màn chó dại cắn nhau, mặc dù chỉ là mấy tiếng "gâu gâu gâu", nhưng ai cũng nghe ra một con chó già và một con chó nhỏ, khán giả cười ngã lăn mất một nửa.
Mọi người tạm quên đi mai sẽ phải chia tắy, nhốn nha nhốn nháo suốt hơn hai tiếng mới kết thúc, lúc tắn tiệc, Giản Phàm thấy Dương Hồng Hạnh đứng ở bên cửa nhìn mình một cái rồi rời đi liền hiểu ý cô, không lâu sau, có hai bóng người sóng vai nhau biến mất vào bóng tối thao trường.
Trong một tuần cuối cùng này tản bộ buổi tối đã thành thói quen của hai người, nói tới lý tưởng mà bản thân tưởng tượng rằ, nói với nhân sinh mà chính bản thân cũng không hiểu, kể cho nhau nghe cuộc đời sinh viên của mình, khiến cuộc sống khô khan tăng thêm chút sinh thú. Dương Hồng Hạnh tính cách khá cường thế thẳng thắn, chưa bao giờ che dấu mình thích Giản Phàm, hiếm có là Giản Phàm vẫn giữ quản hệ đồng chí thuần khiết, không có bất kỳ hành vi vượt quá giới hạn nào.
Phá hỏng tình đồng chí thuần khiết tất nhiên là chỉ có tình yêu mà thôi, cả hai người tới giờ tuy đều thể hiện có thiện cảm với đối phương, song chúa nói không đủ thời gian đạt tới tầm cao đó, đồng thời đều có vẻ không muốn tiến tới một bước, có vẻ đều hưởng thụ tình cảm chiến hữu có chút ái muội này.
Khi hai người rời khỏi buổi liên hoan vẫn chìm trong không khí hoan lạc, Dương Hồng Hạnh có vẻ hứng thú với cuộc sống thôn quê, truy hỏi suốt.
“ Nếu vào mùa đông thế này, anh cùng ông nội lên núi bẫy thỏ, một mùa đông có thể bắt được mấy chục con. Trong núi khắp nơi là cây hạch đào, có ngô cao bằng cả người, ăn ngô nướng vào mùa này là tuyệt nhất, táo bi ngọt lịm, còn có cả nho rừng thành từng chùm từng chùm treo trên vách núi ... Mỗi lần anh về quê là không muốn về thành phố nữa, mẹ anh lần nào cũng dọa học không tốt là đuổi anh về quê làm ruộng, ha ha ha, kỳ thực anh mong còn chẳng được.”
Giản Phàm kỳ thực rất thích cuộc sống nông thôn, có điều những lời này nghe vào Dương Hồng Hạnh lại thành vô tâm vô lý tưởng, lườm y một cái:” Giản Phàm, em phát hiện ra anh chẳng có chút chí tiến thủ nào thì phải, chỉ muốn về huyện Ô Long, không muốn vươn lên sao?”
“ Ai nói thế, ai bảo anh không muốn tiến thủ, anh còn muốn vào bộ công an cơ, nhưng mà cũng phải có người cần tới chứ.” Khi nói chuyện Dương Hồng Hạnh đi về phía trước, Giản Phàm xoay lưng đi ngược về phía sau, bóng đêm mông lung chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng mỹ nữ, khơi lên tưởng tượng vô hạn. Giản Phàm là người lạc quản, muốn giữ được lạc quản thì sống hôm nay không nghĩ tới ngày mai, y thực sự chưa nghĩ tới vấn đề sâu sắc như vậy, chỉ nói bừa thôi:
Dương Hồng Hạnh vừa đi vừa tùy ý đá vài bụi cỏ:” Vào bộ công an thì vô vọng rồi, nhưng vẫn có khả năng ở lại thành phố mà ... Lớp chúng ta ít nhiều đều có quản hệ, như Lương Vũ Vân là người trong họ tộc của cục trưởng Lương, cha Thục Vân ở tổng đội phòng cháy chữa cháy, cha Ngưu Manh Manh làm ở trại giam ... Kém nhất là Tiêu Thành Cương cũng là cháu một vị trưởng ban pháp chế ... Em chỉ không hiểu bối cảnh của anh là gì?”