Chương 021: Chưa vui tiệc đã tàn. (2)
Nghe nhắc tới bối cảnh, chính Giản Phàm phải bật cười, lúc đầu cũng nghĩ không ra sao mình được nhét vào cái lớp toàn tiểu thư công tử này: “ Anh thì có bối cảnh gì chứ, à ... Có, chú hai anh làm đồn trưởng đồn công an Thành Quản huyện Ô Long, có tính không?”
“ Hơi thấp, còn nữa không?”
“ Hết rồi, tám đời Giản giả mới có được một người làm quản thôi đấy.”
“ Anh thực sự quyết tâm về huyện Ô Long à, không muốn ở lại chút nào sao? “ Khẩu khí Dương Hồng Hạnh có phần chất vấn:
“ Hầy ... “ Giản Phàm thở mạnh một hơi, một đêm mê ly thế này mà phải quảy về vòng xoáy hiện thực rồi, ôm tấy sau đầu đi nghiêm chỉnh trở lại: “ Anh nói cho em một bí mật, phải giữ kín cho anh nhé.”
“ Nói đi, với em mà còn phải giấu giếm à, em rất kín miệng ... Nhưng mà đừng nói là lý tưởng tiền trên trời rơi xuống, mỹ nữ theo thành đàn nhé.” Dương Hồng Hạnh chặn trước:
“ Không phải đâu, câu đó anh chỉ là đùa thôi ... Kỳ thực anh rất thích nấu ăn, anh muốn mở một quán ăn của riêng mình, anh muốn kiếm nhiều tiền, sau đó đón cha mẹ anh tới để phụng dưỡng. Vốn anh đã định thực hiện rồi, vậy mà thế nào lại thi đỗ cảnh sát, nói thực với em, năm xưa anh còn chẳng thi được vào đại học, cao trung còn lưu ban, đến anh còn chẳng hiểu vì sao thì đỗ, khỏi phải nói với em là trong nhà anh mừng thế nào, muốn anh làm cảnh sát thế nào ... Ài ... Thi đỗ một lần mà phá tắn lý tưởng của anh. Vậy anh phải làm sao? Nhà anh thực sự chẳng có chút bối cảnh nào hết, chẳng có chút quản hệ, dù anh có muốn ở lại thành phố cũng chẳng được.” Phải từ bỏ ước mơ lý tưởng của mình, đây chính là chuyện nuối tiếc nhất cuộc đời Giản Phàm cho tới giờ, nhưng Hương Hương không hiểu cho y, còn hờ hững lãnh đạm khiến y không khỏi buồn phiền:
“ Vậy anh có muốn ở thành phố lại không?” Dương Hồng Hạnh nhỏ giọng lại, cô cảm thụ được tâm sự của chàng trai luôn tươi cười đùa nghịch này:
“ Nói thế nào nhỉ, nếu là để kiếm tiền, anh sẽ ở lại thành phố, nhưng nếu làm cảnh sát, anh không dám nghĩ tới, bằng chút tiền lương cảnh sát, e khó có tích góp gì, một khi mưa gió bất trắc, gặp chuyện ngoài dự liệu, nói không chừng phải ngửa tấy xin tiền cha mẹ. Về quê, có nhà sẵn rồi, có cái quán ăn đó, chỗ làm cũng có sẵn nữa, chú anh ở đó, không cần lo lót lãnh đạo ...” Giản Phàm giang tắy, thời gian quả hai người trò chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp nên không che dấu suy nghĩ của mình, y là trường hợp điển hình của bị hiện thực đè nát lý tưởng, ước mơ xâ vời chút cũng không dám:
Dương Hồng Hạnh mập mờ nói:” Kỳ thực nếu có người giúp anh thì dễ thôi, dù về Ô Long rồi cũng có thể điều lại.”
Giản Phàm lắc đầu:” Không có khả năng đấy đâu, anh không có bản lĩnh đó, cũng không có thân thích, nên không muốn thêm ảo tưởng cho bản thân. Anh sống viển vông nhiều rồi, giờ phải sống thực tế hơn.”
Dương Hồng Hạnh ngừng một lúc, nghĩ rồi nói:” Điều động công tác không quá phức tạp như anh nghĩ đâu, đặc biệt là trong cùng hệ thống, nói tới quản hệ xã giao bảo nó đơn giản cũng đơn giản. Mấy năm trước ở cục có một câu chuyện cười, anh cảnh sát vừa được phân phối về đơn vị, đi từ cổng vào chào chú chào thím tới chào cậu, thêm vào chào cha vợ, mẹ vợ, cả đơn vị toàn thân thích. Mỗi năm con cháu trong ngành phục viên, chuyển nghiệp, thi không đỗ, đều bố trí ở cục công an, một đơn vị có hai đời cùng làm việc là thường thấy, ba đời cũng chẳng hiếm.”
“ Cái này thì anh biết, nếu không có chú hai anh thì cả đời này anh không có duyên phận gì với công an rồi. Cục trưởng Mao ở huyện anh, nhà có tám người, trừ cha mẹ già không đi nồi nữa thì trong nhà có tới sáu người trong cục ăn cơm nhà nước... ha ha ha. “ Giản Phàm cũng không lạ gì chuyện như thế:
“ Đúng thế! Vậy không phải đơn giản sao, chỉ cần có chút quản hệ là móc nối được rồi, quen cháu người ta thì chỉ cần động não một chút có thể quen tới chú, bác, dì người ta mà. “ Dương Hồng Hạnh gợi ý:
“ Động não thì dễ thôi, nhưng lấy đâu ra tiền chứ, lần trước học đại học anh vô tâm chẳng biết gì đã tiêu mất tới mấy chục vạn dưỡng lão của cha mẹ anh rồi, kết quả là cầm lấy cái bằng vô dụng. Mà về huyện Ô Long cũng tốt mà, có thể chiếu cố cho cha mẹ, không nhất định cứ con cái phải thành đạt mới là tốt. Anh cho em một ví dụ thực tế, trong tiểu khu nhà anh có hai vợ chồng giáo viên, con trai lớn ở Bắc Kinh, con gái ở Mỹ, một thạc sĩ một tiến sĩ, thế đủ thành đạt chưa? Nhưng ông bà già vô cùng đáng thương, anh chỉ đi làm về mua cho ít đỗ tương, ông bà cụ thấy anh còn thân thiết hơn con trai, cứ hay đợi anh đi quả để mời anh anh cơm, nhìn mà xót lòng ... Anh không rời được cha mẹ cũng đâu có gì mất mặt. Thêm vài năm nữa, cha mẹ anh có tuổi nói không chừng không rời được anh rồi, anh làm cha mẹ thất vọng bao năm, buồn phiền bao năm, đến khi đủ lông đủ cánh vỗ cánh bay mất lo cho bản thân sao?”
Những lời này Giản Phàm rất muốn nói với Hương Hương, nhưng Hương Hương không muốn nghe, nhân cơ hội này trút ra hết, y cũng không cho rằng con người cứ phải kiếm được tiền cứ phải thành đạt mới là có giá trị, tuy chưa biết giá trị của mình ở đâu, nhưng Giản Phàm vẫn tin, trong cuộc sống này, vẫn còn những thứ quản trọng khác.
Dương Hồng Hạnh dậm chân:” Sao anh lại như thế chứ, thường ngày anh có chủ kiến lắm mà, lớn thế này rồi còn suốt ngày đeo cha mẹ trên mép. Được rồi, không vòng vo nữa, nếu anh muốn ở lại tỉnh thành, không phải là không có cách, vì như, nhờ vả em.”
“ Em?”
“ Cha em là cục trưởng cục tư pháp Đại Nguyên, anh nghĩ đã đủ chưa?”
Giản Phàm nghẹn lời, cổ họng lúng búng nửa ngày không nói lên lời, không ngờ bên cạnh mình là con của cán bộ cao cấp, ừ thì không tính cao cấp cũng là trung cấp, con cục trưởng hay bộ trưởng thì với tiểu dân như y cũng không với tới như nhau, chẳng trách người ta vênh như thế, cả huấn luyện viên cũng sợ ba phần.
Đại Nguyên là thành phố cấp tỉnh đấy, một vị cục trưởng phải ngang cấp với phó sở trưởng trên tỉnh chứ đùa à, lại là cục thực quyền nữa.
“ Sao thế, sợ hết hồn à? “ Giọng điệu của Dương Hồng Hạnh có vài phần đắc ý, vốn nghĩ Giản Phàm mặc dày mày dạn bám lấy mình có mưu đồ, mà trước đó cô thận trọng khống chế tình cảm là vì thế, nhưng ngày càng phát hiện Giản Phàm là người rất thuần túy, yêu một cách thuần túy chơi một cách thuần túy, hơn nữa còn mù quản trường, nhưng chính vì thế lại càng thấy y đáng yêu:
Giản Phàm đột nhiên lớn giọng vẻ thanh cao:” Anh không phải tội phạm, sao mà sợ, lý luận mà nói, mọi công dân đều ngang hàng, đó không phải là chân lý tư pháp sao?”
“ Cho nên anh muốn về huyện thành, người ta phân phối vào thành phố cũng là bình đẳng chứ?” Dương Hồng Hạnh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Giản Phàm: “ Em nói chính sự với anh đấy, anh muốn ở lại, em bảo cha em, có điều cần tốn tiền vẫn phải tốn, vài vạn mà thôi, ở lại phòng ban nào đó hoặc là đồn công an, thế nào cũng tốt hơn về huyện.”
“ Mấy vạn mà thôi?! “ Giản Phàm nhận rằ, té ra mình và cô gái này thực sự cũng không cùng đẳng cấp, với một chàng trai chém khách kiếm vài chục đồng đã hí hửng mà nói, vài vạn là con số trên trời: “ Em nói thật nhẹ nhàng ... Em cũng vừa nói đấy, anh lớn thế này rồi, về xin tiền mẹ, không xấu hổ sao? Mà có anh cũng không đưa tiền, bằng vào cái gì anh phải đưa tiền cho họ chứ?”
Dương Hồng Hạnh tức mình dậm chân:” Anh ... Sao anh lại kém cỏi thế!? Được, em cho anh vay.”
“ Không lấy! Sao anh lấy tiền của em được, lại còn đem trả. Dù ở lại thành phố, quả kỳ thực tập cũng phải không ăn không uống mới có tiền mà trả nợ, anh có bệnh chắc.” Giản Phàm hơi không vui:
“ .. Anh có bệnh thật đấy. Bỏ đi ... Em không thèm nói với anh nữa.” Dương Hồng Hạnh nói vài câu không hợp tâm ý, tính khí tiểu thư phát tác, quảy người bỏ đi:
Nhìn bóng hình giai nhân đi nhanh về KTX, Giản Phàm chỉ biết vỗ đầu, mình đúng là có bệnh, nói những chuyện này với cô ấy làm gì? Nói trở mặt là trở mặt ngày được, ngày cả ôm tạm biệt một cái cũng không có đã chạy rồi, chẳng ra làm sao cả.