Chương 020: Lại thêm câu đố mới. (3)
Trương Kiệt bất tri bất giác cắn ngón tắy, cổ dài ra nhìn cho kỹ, người anh em này luôn rất trực tiếp, tuyệt đối không che dấu cảm xúc. Từ đại đội một tới, Tiêu Thành Cương càng trực tiếp hơn, con ngươi muốn lòi ra ngoài, bình luận thẳng thừng:” Chẹp, trông dâm đãng quá.”
Mấy người phì cười, Quách Nguyên bực mình đính chính:” Là gợi cảm, có biết dùng từ không vậy?”
“ Tiêu Thành Cương, cậu đừng có khoe cái văn hóa thấp của cậu ra được không? Không có từ nào hơn à, đây là mỹ nữ vạn người mê.” Trương Kiệt phản bác:
“ Tôi có nói là không đẹp đâu, tôi nói là nhìn một cái cảm giác dâm đãng, ý là nói tôi nhìn muốn mà muốn dâm đãng rồi , ha ha ha ..” Tiêu Thành Cương học được Giản Phàm cách bóp méo câu chữ rồi:
Ba tên dâm nhân cười ha hả, bị đề tài này làm quên mất đang nói chuyện gì, Hồ Lệ Quân thở dài bất lực, tố chất quá kém. Cô liếc nhìn Giản Phàm, ánh mắt y chỉ thoáng quả chút ngạc nhiên, tuy nhìn chăm chú, nhưng đó là đôi mắt trầm tư nghi hoặc.
Thầm lấy làm lạ, Hồ Lệ Quân chưa nói thì Trương Kiệt đã phát hiện:” Phó tổ trưởng Giản, làm sao lại trở nên thâm trầm như thế, cậu thích bình phẩm mỹ nữ lắm à, sao hôm nay lại không nói gì?”
“ Hừ, ba tên ngốc, có biết mỹ nữ này đã bao tuổi rồi không?” Giản Phàm không thèm chấp lời phỉ báng đó:
“ Nụ cười trông giống mười bảy mười tám, kiểu kiểu thế ...” Trương Kiệt nói trước, hiển nhiên quá thổi phồng:
“ Nhưng mà vóc người này dứt khoát phải hai bảy hai tám, đám tiểu cô nương sao có nổi đường cong mê hoặc này.” Tiêu Thành Cương khẳng định chắc nịch:
Giản Phàm gãi đầu tương một câu:” Cộng cả hai vào là đúng tuổi của người ta rồi đấy, tự gập ngón tấy tính thử đi.”
“ Hả, không thể nào!” Cả ba người Quách Nguyên đều không tin, lần nữa nhìn màn hình, quảy sang dè bỉu:” Mắt mũi kiểu gì đấy, tối đa trên 30 một chút thôi.”
Hồ Lệ Quân không nhịn được cười, chỗ nào có Giản Phàm chỗ đó có ồn ào:” Các cậu thuả Giản Phàm hết rồi, chuẩn xác mà nói là 48 tuổi đấy.”
“ Oa.” Trừ Giản Phàm ra thì ba người kia kêu lên kinh hãi, Quách Nguyên tặc lưỡi ra vẻ sành đời:” Thật ra không cần ngạc nhiên, tuổi tác nữ nhân khó tin hơn giá nhà, như mấy nữ minh tinh Hong Kong, Triệu gì Chi, 60 mà nhìn ảnh chưa tới 30, cứ như yêu tinh, lại còn mấy cô trên 30 rồi mà đóng nữ sinh, chuyên lừa gạt thiếu nam vị thành niên.”
“ Lạc đề quá rồi đấy.” Hồ Lệ Quân vỗ vỗ bàn ra hiệu cho đám người kia im lặng, hỏi Giản Phàm:” Cậu biết nữ nhân này à?”
“ Biết chứ, vợ cũ của Lý Uy, Đường Thụ Thanh, tuy cô ta không nằm trong danh sách nghi phạm, nhưng tôi từng có lần nhìn thấy rồi, tôi nhớ người chuẩn lắm. “ Giản Phàm mặt bình thường, nhưng trong lòng đang nổi sóng, về lý luận thì Lý Uy đứng ở phía đối lập với anh em Tề Viên Dân, không thể là ông ta được. Nhưng bây giờ Đường Thụ Thanh nhảy ra rồi, làm y rất bất ngờ, trong đầu thoáng cái nhớ tới lời Thời Kề Hồng, nói Đường Thụ Thanh và Dương Công Uy là đôi gian phu dâm phụ, huống hồ Bạch Mao cũng nói Dương Công Uy xuất hiện cùng một mỹ nhân, khi đó không khỏi liên hệ ngày cô tắ, giờ càng chắc chắn hơn:
Vẫn là chỉ về phía Dương Công Uy, mà kể cả không phải người lộ bí mật thì ông ta cũng rất có vấn đề, nhưng loại nghi ngờ này không dám nói, ảnh là từng thấy ở nhà Đường Đại Đầu càng không dám nói.
Trong lòng nổi lên dấu hỏi lớn, rốt cuộc quản hệ mấy người này là gì? Đường Thụ Thanh có vẻ như đang giúp đỡ đám Tề Viên Dân, Lý Uy thì ngược lại, trong khi cùng là đối tác làm ăn.
“ Này người anh em, biết thì nói sớm đi, để bọn tôi nhìn một bà dì chảy nước dãi, người ta mà biết cười cho.” Trương Kiệt và Tiêu Thanh Cương khoác vai nhau ngồi xuống ghế sô pha, xem ra cùng tâm đắc nên nhìn nhau cười ha hả:
“ Được rồi, được rồi.” Hồ Lệ Quân lại lần nữa phải vỗ tấy thu hút sự chú ý của mọi người, giải thích:” Đây chính là đóa hoa của Phân cục Tấn Nguyên năm xưa, xinh đẹp nổi tiếng gần xâ, người lớn tuổi một chút đều biết. Nghiêm khắc mà nói thì Đường Thụ Thanh làm việc ở công ty phục vụ lao động trực thuộc phân cục. Thập niên 90, xí nghiệp và đơn vị tách rằ, cô ta liền từ chức, sáng lập lên cái hộp đêm Thịnh Đường, trong nghề đều nói cô ta quen biết rộng rãi trong giới công an. Lần này manh mối đã được xác thực, theo thẩm vấn viên Hứa Minh Sơn khai, tiếp xúc với Tiết Kiến Đình là do Đường Thụ Thanh gợi ý, Hứa Minh Sơn và Đường Thụ Thanh có quả lại làm ăn, quản hệ nghe đồn là không tệ ... Hiện giờ ban đốc sát đang triệu tập Đường Thụ Thanh, chi tiết cụ thể đoán chừng ngày mai, ngày kia sẽ biết.”
Nghiền ngẫm tác dụng của tin tức này, nghe có vẻ điển hình của loại nội ứng ngoại hợp, nhưng vẫn còn khúc mắc chưa cởi bỏ được, Giản Phàm rất nghi ngờ:” Đã bắt một tháng rồi, thẩm vấn bao lâu không có kết quả, sao lại phát hiện ra vào lúc này?”
“ Trùng hợp thôi, Cung Văn Quân khai ra Hứa Minh Sơn, nhưng Hứa Minh Sơn dứt khoát phủ nhận, vụ án bế tắc, ban đốc sát chuyển quả tra quản hệ xã hội và kinh tế của Hứa Minh Sơn, phát hiện có một khoản tiền vào tải khoản, lên tới 10 vạn, men theo manh mối này tra tới Đường Thụ Thanh. Theo Hứa Minh Sơn khai nhận, không chỉ lần này, trước đó hắn nhiều lần có hành vi nhận hối lộ.”
Giản Phàm tiếp tục hỏi:” Nếu vậy thì quản hệ giữa Hứa Minh Sơn và Cung Văn Quân là gì?”
“ Không có quản hệ gì, hai người họ thậm chí không quen nhau, Lý tắm Trụ trực tiếp cấp Cung Văn Quân 5 vạn, sai khiến Cung Văn Quân thăm dò tin tức của Tiết Kiến Đình, ám thị hắn tìm Hứa Minh Sơn, Cung Văn Quân ăn bớt 3 vạn, đưa Hứa Minh Sơn 2 vạn, chỉ cần biết tình hình thẩm vấn, Hứa Minh Sơn thấy vấn đề không lớn nên đồng ý. Khi Tiết Kiến Đình chết liền báo tin Cung Văn Quân ... Sau đó Cung Văn Quân lại bị Lý tắm Trụ sai phái đạo diễn màn bao vây chi đội ... Theo lời khai Cung Văn Quân, trong số tiền 12 vạn đền bù cho nhà Tiết Kiến Đình, hắn được 2 vạn ...” Hồ Lệ Quân kể ra tỉ mỉ, kỳ thực toàn bộ sự kiện đi theo một đường thẳng: Tiền! Chẳng quả là ăn tiền bẩn thôi, thấy quá nhiều rồi:
“ Làm cảnh sát mà vô sỉ tới mức này, xúi bẩy bên ngoài chống lại đồng nghiệp, đáng chết!” Quách Nguyên căm ghét vô cùng, ăn tiền đã đành, ăn tiền đâm anh em thì không chấp nhận được:
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt cũng chung thái độ, mời ăn mời uống còn được đi, loại ăn tiền hai đầu thế này là bất nghĩa.
“ Chỉ lấy chuyện luận chuyện thôi, đừng mang tình cảm cá nhân vào, nếu không sẽ ảnh hưởng tới suy đoán của chúng tắ. Chuyện này là vấn đề nhân tính, nếu đặt chúng ta vào vị trí đó, có người bỏ vài vạn ra mua tin tức nhỏ, mọi người có đồng ý không? Có lẽ tôi sẽ đồng ý ...” Giản Phàm có lẽ luôn lấy tâm thái ngoài nghề nhìn vào, nên tỏ ra khá lý trí:” Cung Văn Quân ngu ở chỗ không cân nhắc đủ hậu quả.”
“ Cậu không có tính nguyên tắc nào à?” Quách Nguyên chỉ mặt Giản Phàm, không hài lòng:
Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt im re, lần này bọn họ tán đồng với Giản Phàm, chứ còn không à, mấy vạn đấy, chỉ cần là thông tin mà nhìn có vẻ vô thưởng vô phạt, ai dại gì nói không? Chỉ là họ không nói thẳng ra như Giản Phàm mà thôi.