Chương 021: Nhìn đúng mà lại không đúng. (1)
Giản Phàm không đáp lại Quách Nguyên, vẫn theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, sự xuất hiện bất ngờ của manh mối mới, nhân vật luôn ngoài tầm mắt như Đường Thụ Thanh bỗng chốc nhảy vào tâm bão, quát vô lý:” Tôi cứ có cảm giác có người đang đào hố đợi những kẻ này nhảy vào, hai cảnh sát vốn không liên quản tới nhau bị người ngoài dắt vào một chỗ, tạo thành xâu chuỗi quá hợp lý ... Chị Hồ, nếu đốc sát đã truy ra manh mối Lý tắm Trụ, sao không áp dụng biện pháp gi?”
“ Có, đã ba lần triệu tập nhưng hắn không xuất hiện, tìm không thấy người, mà ban đốc sát nhận định Lý tắm Trụ chỉ là nhân vật nhỏ đi hối lộ, trọng điểm ở lời khai của Hứa Minh Sơn và Cung Văn Quân, cho tới khi xảy ra vụ buôn lậu bị phát giác này mới biết Lý tắm Trụ là cá lớn. Cũng chính vì vụ án này, Cung Văn Quân và Hứa Minh Sơn nhận thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, không dám che dấu.|
“ Hừ, quá đúng lúc, đám vương bát đàn này không phải cố ý dương đông kích tây, thu hút chúng ta quảy lại vụ án tiết lộ bí mật, lơ là vụ án buôn lậu chứ? Nếu không thì thấy nơi này không kiếm ăn được nữa, chuẩn bị rời ổ?” Giản Phàm gãi đầu gãi tai tự lẩm bẩm một mình, y thà đa nghi một chút còn hơn tin rằng đây chỉ là sự trùng hợp, kẻ đứng sau đang đối phó chứ không phải để lộ:
Nhất thời Giản Phàm không nghĩ thấu mấu chốt trong đó, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt lại càng không, Quách Nguyên nghe hết hỏi:” Chị Hồ, vậy chúng ta phải làm sao?”
“ Tôi giữ mọi người lại chính là để thương lượng chuyện này, thời gian quả đội trưởng Lục không rảnh để ý tới vụ án cũ nữa, chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi.” Hồ Lệ Quân nói tới đó liếc nhìn Giản Phàm, tựa kỳ vọng y nói gì đó, có điều y hoàn toàn thất thần rồi, chẳng hiểu đang theo đuổi ý nghĩ gì, nói tiếp:” Theo ý tôi, phương hướng chính của chúng ta trong thời gian tới có hai cái, một là Lý tắm Trụ, không chỉ liên quản tới vụ án buôn lậu, còn nhiều mối liên hệ tới vụ án tiết lộ bí mật, có thể trực tiếp liên quản tới vụ án giết người ở đường Trần Thủy. Tra được tung tích của Lý tắm Trụ sẽ vô cùng có lợi cho chúng tắ, bắt được càng tốt. Hướng thứ hai là Đường Thụ Thanh vừa lộ diện, tôi muốn xem trên người cô ta có đầu mối gì mà chúng ta chưa biết ...”
Mọi người hoàn toàn yên tĩnh lắng nghe, Giản Phàm đột nhiên như bị chạm phải điện, giật bắn mình kêu lên:” Không không không không, sai hết, sai hết rồi.”
“ Sai chỗ nào?” Hồ Lệ Quân cũng giật mình:
“ Lý tắm Trụ không phải là cá lớn, mọi người nghĩ mà xem, một xe cổ vật như thế giá trị bao nhiêu tiền thì tôi không biết, nhưng ở thị trường chợ đen chắc phải ngàn vạn? Với hành tung bất định của Lý tắm Trụ, không có tí đặc điểm thân phận nào cả, căn bản không có năng lực kinh tế để thu gom nhiều cổ vật như thế, hắn cũng lắm là tên sai vặt. Đây rõ ràng là tên tấy sai, nếu chúng ta hoàn toàn chú ý vào hắn, cá lớn sẽ chuồn mất ngày dưới vành mắt chúng ta ... Còn một chỗ quản trọng, khi vụ án mất trộm xảy ra thì hắn ở trong tù, cùng lắm biết chút gì đó như Trịnh Thành Thắng, chứ không phải là cá lớn trong vụ án này.” Giản Phàm trực tiếp phủ nhận đánh giá Lý tắm Trụ là cá lớn:
Lại một chậu nước lạnh nữa rồi, người anh em này làm sao, thường ngày tích cực tới cả cái bánh vừng cũng bỏ công đi tra, manh mối này lại không xem trọng, song nói cũng có lý.
Hồ Lệ Quân không để ý bị Giản Phàm cắt lời, còn dẫn dắt:” Vậy Đường Thụ Thanh?”
“ Cũng không có nhiều ý nghĩa với chúng tắ.”
“ Vì sao? Có lời khai trực tiếp nhắm vào cô ta mà.”
“ Nói cho mọi người vài loại khả năng để mọi người nghĩ xem nhé. Thứ nhất, Đường Thụ Thanh bảo Hứa Minh Sơn chuyển lời, chú ý, vẻn vẹn chỉ nói là sẽ chiếu cố cho vợ con Tiết Kiến Đình mà thôi, không hề bảo hắn giết người hay làm gì khác. Đây là tội gì? Cùng lắm là gây cản trở công vụ, dọa được ai? Thứ hai, mọi người đừng quên thân phận Đường Thụ Thanh, mười mấy năm trước cô ta ở nội bộ công an chúng ta như cá gặp nước, người thời đó giờ đều là phó cục trưởng, cục trưởng, thậm chí có người lên tới tỉnh, mối quản hệ như thế, chúng ta có chút vấn đề nhỏ không chạm tới nổi. Huống hồ người ta là cổ đông thứ nhất của Thịnh Đường, lấy tiền dễ hơn chúng ta lấy giấy, chúng ta dù tra tới hối lộ, cũng không phải chuyện lớn, người ta xử lý được.”
“ Thứ ba, cái chết Tiết Kiến Đình là sự có lớn, nhưng vấn đề là hắn tự sát, chuyện này không cần nghi ngờ, Đường Thụ Thanh chối sạch bách không liên quản thì ai làm gì được? Nếu chúng ta không có cái gì để dọa cô ta thì làm sao cậy miệng được cô tắ? Mọi người có nghĩa lấy được gì từ miệng loại người đó không? Nói không chừng cục biết chúng ta nhắm vào cô ta là chặn ngày lại rồi, mọi người tin không? Lúc đó không có công còn bị chửi.”
Giản Phàm giọng trầm ổn nói ra ba suy đoán dễ thấy, kết luận chỉ có một, không thể, còn có thứ nữa là, hỏa mù tung ra thứ manh mối dẫn người ta vào đường cụt thế này là muốn làm rối thêm tình hình:
Lại một chậu nước lạnh nữa rồi, không chỉ ba người Quách Nguyên, Hồ Lệ Quân thất vọng luôn.
Xưa nay Giản Phàm luôn kích động bầu không khí, cổ vũ tinh thần mọi người, thường làm được. Có điều có vẻ như dội nước lạnh còn dễ hơn cả hâm nóng tinh thần, vài câu thôi mà người thở dài, người chép miệng không ngớt bên tắi, một vụ án gần làm rõ bị nói thành khó hơn lên trời. Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm mấy lần, muốn kiếm một cái đề tài, nhưng nghĩ mãi rồi lại nuốt vào.
Chỉ biết nhìn, ba người Quách Nguyên cứ nhìn Giản Phàm, tiếp xúc lâu như vậy, tuy thường chơi xấu y, nói xấu y, nhưng ở mức độ nào đó sinh ra sự dựa dẫm vào quân sư đầu chó này rồi, khi không có biện pháp thì kỳ vọng vào y, mong y nói một câu phá vỡ bế tắc.
Hồ Lệ Quân cũng nhìn, nhưng sự phức tạp trong mắt thì chỉ cô mới hiểu, có sự quyến luyến ẩn dấu kỹ, có sự tán thưởng không nói ra lời, nhưng với cái khuôn mặt thương tích tạm thời chẳng đẹp trai gì này, với nét u sầu lẩn khuất giữa mày, chỉ khiến Hồ Lệ Quân buồn cười, có phát hiện gì mới rồi.
“ Tôi cũng chẳng có cách nào hay hơn cả, đây vốn là cục diện bế tắc, quảnh đi quẩn lại chỉ có vậy để bấu víu vào.” Buông một tiếng thở dài, Hồ Lệ Quân cố làm ra vẻ buồn thảm:
“ yên tâm, có tôi đây.” Giản Phàm vô ngực nói một câu, tức thì bị ba tên kia xì một tiếng, quảy đầu biểu thị sự khinh bỉ, chỉ tấy quát:” Ê, thái độ gì thế, tôi là lãnh đạo, phải có tốn kính tối thiểu với lãnh đạo chứ!”
Cơ mà càng không ai chú ý, ai bảo y hắt nhiều nước lạnh quá, xem ra lòng người nguội ngắt cả rồi.
“ Cậu phải lấy ra cái gì thực chất mới xứng làm lãnh đạo chứ, đúng không Quách Nguyên?” Hồ Lệ Quân tựa đang thả tép bắt tôm:
Quách Nguyên xuả tấy khích bác:” Thôi khỏi, cậu ta không nghĩ ra cái gì cũng tốt, mỗi lần cái mồm quạ ấy đưa ra vài chủ ý hay ho là cả đám gặp họa, mười lần như một.”
“ Đúng đấy.” Cứ sờ tới vết thương là Trương Kiệt sôi máu, không biết về nhà ăn nói với vợ ra sao:” Đêm hôm khuya khoắt giá lạnh gọi người ta ra khỏi nhà, chẳng được cái lợi lộc gì, giờ thương tật thế này, cậu đi giải trình với vợ tôi nhé, lãnh đạo còn không đáng sợ bằng vợ.”
Tiêu Thành Cương cười hồ hố:” Anh Trương, hay để bọn này yểm hộ cho, nói là anh leo nhầm lên giường của vợ người tắ, bị người ta bắt gặp, đánh thành thế này ... chứ ha ha ha, anh nói anh vì việc công mà bị thương thì ai tin.”
Nội chiến tức thì nổ rằ, hai tên đẩy nhau quả lại, không tên nào chịu tên nào.