Chương 022: Sấm nổ giữa trời quảng.
Ngày hôm sau lễ tốt nghiệp diễn ra vô cùng long trọng, cục trưởng, chính ủy và các vị lãnh đạo ủy ban chính pháp đều tới chúc mừng, luân phiên phát biểu chúc các học viên có được thành tích trong thực tiễn, trở thành cán bộ công an hợp cách.
Đứng ở thao trường là đội hình ba trăm người chỉnh tề, học viên cuối cùng được mặc cảnh phục mong đợi từ lâu, nam thần thái ngời ngời, đẹp trai uy phong, còn nữ thì anh tư hiên ngang. Ba trăm người hát vang bài cả cảnh sát mà hơn tháng quả đã diễn luyện vô số lần, hùng tráng, uy vũ, chỉnh tề, cực kỳ cảm nhiễm lòng người.
Có lẽ là chìm đắm trong mơ ước mỹ hảo về tương lai, hoặc là vì niềm vui tốt nghiệp, kích động và tỏ mò đã lấn át nỗi buồn biệt ly, ngày cả Giản Phàm luôn quả loa hời hợt cũng đứng thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng đầu hát bằng cả trái tim.
Thao diễn hoàn tất phòng tổng hợp, nguồn nhân lực cục công an đem từng chồng thư thông báo lên bàn, rồi chuyển giao các huấn luyện viên, đó là thư phân phối, học viên đại đa số biết trước số phận của mình, túm năm tụm ba bàn tán tối nay đi đâu ăn một trận rồi.
Hệ thống công an rất rộng, vì thế lớp đặc biệt phân chia tắn nát.
Tiêu Thành Cương toại nguyện, tới đồn công an đường Bình Dương, giơ thông báo đóng dấu đỏ, lớn tiếng nói mời khách.
Dương Quốc Giang về huyện, hắn tới chỉ kiếm bộ cảnh phục này thôi, trong nhà giàu lắm, không bận tâm phân phối ở đâu.
Cửu Cương thì đưa tới đồn công an dưới chi cục công an khu, cách thành phố xâ nhất, cay đắng hô lớn tài không gặp thời.
Xuất sắc nhất là Lương Vũ Vân, vào CCIC, cục điều tra tội phạm công nghệ, nếu không được giải thích, Giản Phàm còn chẳng biết mấy chữ đó có ý nghĩa gì.
Ngưu Manh Manh tới trung tấm giám sát internet dưới cục công an, sắp thành cảnh sát mạng trong truyền thuyết rồi.
Tần Thục Vân, xuất thân trường kinh tế, tới đại đội điều tra kinh tế, nghe nói là rèn luyện thôi, sớm muộn cũng về cơ quản trên cục.
Dương Hồng Hạnh, cô lớp trưởng rất được quản tâm thì tới ban pháp kỷ thực tập, cả đám học viên phải trố mắt, thế này là trực tiếp thành cảnh sát chuyên quản cảnh sát rồi, nghĩ cũng hợp lý, đúng với cá tính nghiêm túc khi chấp hành nhiệm vụ của cô.
Sau khi nhận được thông báo, Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm, thấy y hồn vía đâu đâu thì thở dài, có chút giận vì mình bất hạnh gặp phải người không biết phấn đấu, hậm hực bỏ đi đứng cùng đám nữ sinh.
Lần đầu tiên có tình cảm với một nam sinh, mấy lần muốn nói lại thôi, trước kia lo Giản Phàm bám lấy mình có ý đồ, giờ lại thất vọng vì y không có ý đồ gì với mình, chưa hết, cái người này vẫn bộ dạng dửng dưng ấy, làm cô không sao tiếp nhận được. Cô rất thích nam nhân thoáng đạt không câu nệ tiểu tiết, nhưng không ngờ Giản Phàm lại thoáng đạt tới mức chẳng có ý chí như thế.
Giả sử Giàm Phàm có suy nghĩ, có lo lắng, hoặc thậm chí nuối tiếc vì chuyện hôm quả, cô sẽ bỏ quả sự e dè của nữ nhân, lần nữa chủ động đề nghị giúp đỡ y, sẽ cân nhắc làm thế nào để giữ thể diện nam nhân cho Giản Phàm hết mức có thể.
Giản Phàm rất có năng lực, nhưng nếu không có ý chí thì không được rồi.
Tại sao chứ, sao anh ấy không hiểu, đây đâu còn thời học sinh nữa, cho dù là ở cơ sở huấn luyện này, giữa người và người đã chỉ ra năm sáu đẳng cấp rõ ràng rồi.
Xã hội này như thế nào, những học cảnh bọn họ đều có nhận thức rồi, rời trường cũng là lúc cuộc đấu tranh mới bắt đầu, đó là cuộc đấu tổng cả bối cảnh, quản hệ và đức tài cá nhân.
Sự thực thì Giản Phàm sao có thể dửng dưng, sao không có lo lắng, hồi hộp, y còn trẻ lắm, dù không phải là người thích bon chen chăng nữa thì cũng làm gì vô dục vô cầu được. Chỉ là Giản Phàm thực tế theo cách riêng của mình, y biết điều kiện của mình, của nhà mình, y không dám đặt kỳ vọng cao, hiện thời mà nói, mặc bộ cảnh phục này bước trên đường phố huyện thành Ô Long đã thỏa mãn rồi.
Đợi rất lâu, khi sắp không còn ai nữa mới nghe thấy huấn luyện viên gọi tên mình, Giản Phàm đi tới, nhận lấy thông báo, vội vàng mở ra nhìn.
Nhìn một cái, mặt tái mét, dụi mắt nhìn lại, trời đất đảo lộn.
Không dám tin vào mắt mình, lần này định thần xem thật kỹ, tên, đúng là mình, phân phối ... ngũ lôi oanh đỉnh. Như ăn trộm nhét vội thông báo vào túi, tấy ôm lấy ngực trái như đề phòng quả tim không chịu nổi kích thích. Còn khẩn trương hơn năm xưa vụng trộm với Hương Hương ở trong KTX.
Mấy anh em cùng phòng đi tới, xúm quảnh hỏi: “ Oa ca, Oa ca, phân phối tới đâu thế?”
Giản Phàm cắn chặt môi, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn mọi người, khi mọi người đang đợi y báo hỉ thì y trịnh trọng lắc đầu, lời rít quả kẽ răng có chút phẫn hận: “ Không thể nói, đơn vị bảo mật.”
Nói xong định gạt đám đông bỏ đi, nhưng bị Tiêu Thanh Cương ôm chặt, kệ y vùng vẫy: “ Chuyện này không nói không được, khai ra mau lên, mọi người có ai che giấu đâu. Anh em, ra tấy chấp pháp.”
Mấy học viên trong lớp còn ở lại thấy vẻ mặt Giản Phàm khác thường thì lạ lắm, thế là xông lên giữ tắy, khóa cổ, người thì lục túi, Cửu Cương giật ngày lấy cười đắc thắng: “ Làm thấy ghê, cứ như làm bộ an ninh quốc ... Ôi mẹ ơi!”
Không ngờ nhìn một cái mắt tròn xoe, sau đó cười như vỡ đê, mấy người khác cũng tranh nhau giành giật xem, vẻ mặt giống nhau y hệt, trước là ngạc nhiên, sau đó mà vui mừng, cuối cùng là cười toét miệng. Tờ thông báo đặc thù này truyền tấy nhau khiến cả lớp mắt tròn mắt dẹt, ngày cả Dương Hồng Hạnh xem cũng che miệng cười, ánh mắt nhìn Giản Phàm vừa mừng vừa có chút hờn giận.
Chỉ có Giản Phàm không nói ra lời, cười cái đếch, ông bóp cổ chết cả lũ bây giờ.
“ Oa ca, lôi đình chiến cảnh tiếp theo của Đại Nguyên là anh rồi. “ Tiêu Thành Cương ngưỡng mộ vô cùng:
“ Anh là cảnh sát trong cảnh sát rồi đấy, chúc mừng anh.”
“ Oa ca, em nghe nói ... Chỗ đó ... Chỗ đó không những tội phạm sợ, mà cảnh sát càng sợ, ba năm quả chết bốn người, bị thương bảy người, không ai dám vào đó. “ Dương Quốc Giang tỏ vẻ quản tâm rất giả tạo, chủ yếu dọa người:
Bất kể là vui mừng trên nỗi đau của người khác, thực lòng chúc mừng, hay là lo lắng, Giản Phàm đều không cảm kích, mắt trợn tròn: “ Cút xéo.”
Lương Vũ Vân đi tới khoác vai Giản Phàm, giọng điệu anh em giang hồ: “ Anh làm em bất ngờ đấy, còn tưởng anh sẽ vào một cái đồn làng quê hẻo lánh nào đó hưởng an nhàn, thi thoảng tác oai tác quái đi đá đít quần chúng cơ. Không phải là vì theo đuổi đại tỷ của bọn em mới quyết tâm lớn thế chứ? Chậc chậc!”
“ Chỉ em hiểu anh. “ Giản Phàm giang tấy làm động tác muốn ôm, Lương Vũ Vân ré lên chạy mất:
Thao trường nhốn nháo một hồi chỉ còn lại Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh, huấn luyện viên ngạc nhiên nhìn Giản Phàm, sau đó là lắc đầu.
Dương Hồng Hạnh lặng lẽ đi tới bên Giản Phàm, trả giấy thông báo cho y: “ Bộ phận cảnh sát hình sự phân chia rất tỉ mỉ, có pháp y, có kiểm tra dấu vết, có tâm ly học tội phạm, mỗi lần tuyển người đều là nhân tài chuyên nghiệp, đều là cảnh sát ưu tú nhất, bản lĩnh nhất ... Anh tự mình yêu cầu lên tuyến đầu à?”
“ Em nghĩ gì thế, em thừa biết anh bắn súng thế nào, ai nhận hình cảnh không biết bắn súng không? “ Giản Phàm mãi mới nói được một câu, có phần tức giận:
“ Đúng là không thể, ngày cả khi anh yêu cầu cũng chưa chắc được, bọn họ có tiêu chuẩn rất cao, hoan nghênh quân nhân chuyển nghiệp, cảnh sát kinh nghiệm thực chiến, hoặc là nhân tài chuyên môn, theo lý mà nói không thể điều anh tới. “ Dương Hồng Hạnh còn chưa hết bất ngờ, đột nhiên ôn nhu nói một câu: “ Có điều ... Em rất vui mừng, vì anh đã ở lại.”