Chương 021: Hỷ nộ tiếu giai nhân.
Tương Địch Giai không chú ý vẻ mặt Giản Phàm vẫn hứng thú giới thiệu thành quả của mình: “ Vốn đây là xưởng của Cửu Đỉnh, cung cấp tiêu thụ nội bộ, diện tích rộng không? Tôi thấy lãng phí tài nguyên, tôi kéo máy móc giả công rằu tới đây, đi vòng quả bên kia là nồi đun ... Bây giờ rằu sạch, thịt ngâm của Cửu Đỉnh đều từ đây mà rằ, tập trung mua sắm có thể giảm bớt tiền, ngày cả nhân công, điện, nước cũng tiết kiệm được một khoản lớn.”
Giản Phàm ồ một tiếng:” Đều rơi vào túi chị à?”
“ Đúng, không phải hay sao? Tiền tiết kiệm được chính là lãi, ai kiếm không phải là kiếm? Giản Phàm cậu thấy tôi có thiên phú kinh doanh không? “ Tương Địch Giai rõ ràng mục đích để khoe cái này:
“ Chị kiếm tiền của anh chị, cũng gọi là thiên phú à?” Giản Phàm dở khóc dở cười:
Tương Địch Giai có vẻ nhiễm ít tính mặt dày của Giản Phàm rồi, hai tấy chống hông, cực kỳ đắc ý nói: “ Điều này cũng thể hiện một loại sáng tạo và ý tưởng kinh doanh, cậu có đừng có dùng ánh mắt cũ kỹ như vậy đánh giá được không, nói không chừng tôi từ chức đi kinh doanh, nói không chừng sau này tôi lập nên khách sạn, nhà hàng của riêng mình, nói không chừng ... Rất nhiều chuyện, cậu nói trước được không?”
Đầu tiên là ôn nhu, sau đó giận dỗi, rồi bây giờ lại vui tươi như đóa hoa, nhìn kỹ cô thấy cô quàng chiếc khăn caro phong cách scotland rất bắt mắt, thân trên là chiếc áo len trễ cổ, phần dưới là váy trắng quen thuộc xòe phần đuôi, chiếc giày bốt da cao tới gối, vóc dáng cao ráo xinh đẹp như người mẫu ảnh, chẳng trách mà mình cứ nhìn hoa mắt, chẳng hề giống một bà chủ xưởng rằu sạch. Nhìn mãi lại thấy buồn cười, thế này chẳng phải giống đám nhị thế tổ không có việc gì làm ra ngoài xã hội đi đốt tiền à?
Có điều Tương Địch Giai không biết suy nghĩ của Giản Phàm, còn pose cho y ngắm thoải mái:” Nhìn đủ chưa, có nhìn ra gì không? Có thấy giống khí chất bà chủ lớn không?”
“ Giống, cực giống, nhưng mà chị không làm chuyện này cũng vẫn giống mà? Vì sao? Thú vị ư?” Giản Phàm thắc mắc:
“ Đúng.” Tương Địch Giai ra hiệu hai người ra ngoài, đi về phía trước lầu, nơi đó có vẻ là văn phòng làm việc, cửa có biển giám đốc, Tương Địch Giai nói: “ Nơi này đang thiếu một giám đốc, vốn Trương Khải phụ trách xương ngâm thịt, nhưng anh ấy bận không làm nổi, mà thân thích của anh ta thì tấy chân lóng ngóng, chẳng làm nổi việc gì. Vị giám đốc này, tôi định bỏ lương cao mời về, cậu thấy sao? Vốn định vận hành thử một thời gian mới nói cho cậu, hôm nay đã gặp rồi, vừa vặn.”
“ Hả, ý chị là gì?” Giản Phàm lờ mờ đoán ra điều gì:
“ Đồ ngốc, bảo cậu nhảy việc đấy, vào đây nói chuyện.” Tương Địch Giai tiết lộ đáp án, kéo Giản Phàm vào phòng giám đốc:
Té ra hôm nay cô ấy cứ thần thần bí bí là vì chuyện này đây, Giản Phàm cười khổ:” Tôi có nói là muốn nhảy việc đâu.”
“ Cậu làm cảnh sát một năm kiếm được bao nhiêu, cùng lắm thì 5 vạn là hết. Nhưng ở nơi này, có khách sạn và nhà hàng của Cửu Đỉnh làm chỗ dựa, lương khởi điểm là 10 vạn, còn có cổ phần, bao nhiêu tôi chưa dám nói, phải xem bản lĩnh của cậu. Tôi chỉ cho cậu một cơ hội thôi nhé, quyền sở hữu xưởng này, chúng ta mỗi người một nửa, cậu đừng phụ ý tốt của tôi, tôi thành tâm thành ý giúp cậu đấy, làm chức vị này, chỉ hai năm là cậu trở mình, tốt quá phải không?” Tương Địch Giai ấn Giản Phàm xuống ghế giám đốc, nhìn y đầy hứng thú, cứ như nhìn xem có giống hình tượng giám đốc không, từ vẻ hưng phấn của cô thì rõ ràng là càng nhìn càng giống:
“ Này này ...” Giản Phàm vội vàng cắt ngang sự phấn khích của Tương Địch Giai, vừa đứng lên lại bị cô ấn xuống, cười khổ:” Có ai lại ép người ta nhảy việc như thế không?”
Tương Địch Giai kiên quyết nói:” Sao cậu không biết tốt xấu thế, cho cậu hết được chưa? 50 vạn tiền đầu tư vốn là chuẩn bị cho cậu, nhưng cậu không lấy, mà tôi thì lấy của Cửu Đinh rồi. Không phải cậu luôn muốn làm đầu bếp à, đó là ước mơ của cậu, đây không phải cơ hội tuyệt hảo sao, từ đây, câu còn có thể mở nhà hàng của riêng mình.”
Phải nói những lời này cực kỳ có sức hấp dẫn, còn hấp dẫn hơn cả mỹ nữ trước mặt, Giàn Phàm nhìn xung quảnh, phòng giám đốc không lớn nhưng trang trí điển nhà, bàn làm việc và bàn trà có vài món trang sức đẹp đế, có cả hoa, tường dán mấy bức tranh phong cảnh, giống một nơi nghỉ ngơi, thoải mái đầm ấm, hoàn toàn chẳng ăn nhập với xưởng dưới kia.
Gật đầu một cái là những thứ này của mình?
Giản Phàm không biết Tương Địch Giai nổi hứng bất chợt hay có dụng ý khác, nhưng rõ ràng là công sức không nhỏ, gãi đầu không thôi, bỗng nhiên cô làm ra bao nhiêu chuyện như thế cảm giác ứng phó không xuể, nghĩ kỹ mới nói:” Cám ơn ý tốt của chị, nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi đã thay đổi, làm cảnh sát cũng không tệ như tôi nghĩ trước kia, lương ít một chút, nhưng phúc lợi không ít. Bây giờ nghĩ lại thấy mẹ tôi đúng là sáng suốt, may mà tôi nghe lời mẹ.”
“ Cậu ... Cậu cố ý chọc giận tôi đấy à? Làm cảnh sát có gì hay chứ, chưa được vài ngày đã bị thương nằm viện rồi, sau này ai mà biết còn xảy ra chuyện gì? Giản Phàm, cậu đừng thành kiến với tôi được không, kỳ thực tôi đánh giá cậu rất cao, thông minh lại cần cù, tôi tin chỉ cần có người nâng đỡ cậu một chút, cho thêm thời gian, cậu không thuả kém ai cả. Tương lai cậu có thể làm nên chuyện gì, không ai dám nói trước, nhưng nếu cậu làm cảnh sát, thì khẳng định là chẳng thành gì cả, riêng có được một cái phòng làm việc cũng phải phấn đấu mười, hai mươi năm. Trong thể chế, cậu không có căn cơ, lại không có tiền, gần như không có cơ hội thăng tiến đâu, cậu có liều mạng lập công thì cũng người khác hưởng thôi.” Tương Địch Giai nói ra suy nghĩ chân thành nhất trong lòng, có lẽ có vài phần báo đáp ơn cứu mạng, hoặc có lẽ vì bù đắp chuyện bí phương, hoặc vì nguyên nhân nào khác nữa, nhưng xuất phát điểm của cô là vì Giản Phàm:
Ngồi ở ghế, Giản Phàm phải ngước mắt lên để nhìn Tương Địch Giai, mặc dù hành vi ngang ngược, mặc dù lời nói không khách khí, nhưng khiến y có chút cảm động:” Chị Tương, cám ơn chị, thực sự rất cám ơn chị ... Tôi nhận tâm ý của chị rồi, làm cảnh sát là nguyện vọng từ lâu của cha mẹ tôi, muốn tôi có một công việc ổn định, mưa không tới mặt nắng chẳng tới đầu, giờ tôi sắp chuyển chính chức, lại bỏ ngang, cha mẹ tôi không đồng ý đâu. Huống hồ tôi cũng không muốn bỏ ngang nữa, tôi thấy công việc này cũng hợp với tôi, phát huy được những thứ trước kia tôi không nghĩ tới, tôi không muốn bỏ ngang, chị không biết đâu, trước kia tôi gặp khó là bỏ nhiều rồi. Lại nói, bây giờ tiền của cha mẹ tôi, tôi cũng xấu hổ không nhận, sao lại nhận của chị? Chị mời người khác đi, chuyện này đơn giản, ai cũng làm được, chỉ cần chú tâm chịu khó thôi.”
“ Cậu ...” Lần này Tương Địch Giai nắm chắc cả mười phần không ngờ vãn hỏng, hít thở một hơi thật sâu mới có cảm giác ngực mình được lưu thông chút máu, lên giọng uy hiếp:” Cậu thực sự không làm chứ gì, tôi phải lấy dũng khí lần cuối mới giúp cậu, nếu cậu vẫn không biết lòng người tốt, quả hôm nay, hối hận cũng không kịp. Giản Phàm, đây là bát cơm cả đời tôi chuẩn bị cho cậu, không phải cũng là điều cha mẹ cậu muốn à? Tôi biết, cậu rất kiêu ngạo, cậu thích thể diện, nhưng cần gì vì sống chết giữ thể diện mà khổ như thế?”
Những điều này vừa rồi Giản Phàm cũng đã cân nhắc hết, câu trả lời của y vẫn là: “ Chị Tương, đây đâu phải chị cho tôi bát cơm, chị ép tôi ăn cơm nhão thì có.”