Chương 020: Chẳng phải mộng uyên ương. (2)
Hai người một trước một sau xuống lầu, nhưng không còn tấy trong tấy nữa, Giản Phàm chẳng những hờ hững với mỹ nữ bên cạnh, xuống dưới quầy còn đưa hóa đơn ra lấy một cái phiếu ăn, phiếu chỉ có 100 đồng, vậy mà cẩn thận gấp lại cho vào trong ví, thậm chí còn thận trọng hơn nhận chi phiếu của cô, cứ như là toàn bộ giả sản vậy, động tác hết sức tự nhiên ấy lọt vào mắt Đại tiểu thư, làm cô có chút mất mặt.
Sự tự tôn của nữ nhân rất kỳ lạ, có lúc chẳng hiểu sao lại tổn thương, phản ánh ở hành vi gọi là mừng giật vô thường, gọi là ngang ngược vô lý, thông tục một chút thì gọi là tính khí đại tiểu thư. Tính tình Tương Địch Giai có tốt tới mấy, ít nhiều cũng có cái tật xấu do nuông chiều này, trước kia che giấu rất kỹ, dần dần bị Giản Phàm kích thích rằ.
Giản Phàm có vẻ rất vui vẻ vì chút phúc lợi nhỏ đó, chào cô phục vụ rời nhà hàng, vừa mới mở cửa xe ra thì bị Tương Địch Giai đẩy sang bên, ngồi vào ghế lái, mặt vênh lên: “ Ngồi ghế bên cạnh.”
Giản Phàm tỏ thái độ không bạo lực không hợp tác, không để ý cũng chẳng tranh luận.
Vừa mới tra chìa khóa vào ổ, Tương Địch Giai chợt đổi ý, không khởi động xe mà quảy sang nhìn Giản Phàm, thấy y chống cằm ngắm phố xá, làm cố tức giận, nhưng muốn nổi giận, lại không sao nổi giận được.
Sau sự kiện kia, Tương Địch Giai còn thấp thỏm bất an một thời gian, thậm chí nghĩ Giản Phàm lấy cớ đó để phát triển quản hệ hai người, nếu như vậy, cô nghĩ ra rất nhiều quá trình và kết quả, nghĩ tới rất nhiều khả năng, cũng nghĩ rất nhiều cách ứng phó. Cô có chút cảm giác với Giản Phàm, nhưng thấy khó yêu được, tương tự, cũng không sao ghét được.
Cảm giác đó duy trì thời gian dài, hôm nay gặp lại mới biết hóa ra mình chỉ tự ảo tưởng thôi, bất kể là mình, hay là chuyện từng xảy rằ, người ta hoàn toàn chẳng để tâm.
Mỗi lần gặp Giản Phàm, Tương Địch Giai rất cao hứng, cũng thích trò chuyện luyên thuyên với y, bỏ hết mọi ưu phiền ra sau đầu, nhưng kết cục luôn không vui vẻ gì, là cái loại hình khi nhớ tới thấy rất tốt, gặp mặt lại cãi nhau, muốn quên mà không quên được. Chẳng lẽ lần nào cũng như thế.
Tương Địch Giai bình phục lại tâm tình, hòa hoãn nói:” Giản Phàm, giữa chúng ta không thể thẳng thắn với nhau được hay sao?”
“ Chúng tắ? Chị và tôi?” Ngữ khí của Giản Phàm quái dị, nhìn Tương Địch Giai như người ngoài hành tinh:” Vậy chị nói xem, thẳng thắn tới mức độ nào?”
“ Ít nhất đừng giả vờ như thế nữa được không? Ít nhất đừng từ chối ý tốt của tôi được không? Tôi coi cậu là người bạn tri âm, chúng ta có thể nói thật với nhau được không?”
“ Tôi còn chưa đủ thẳng thắn sao, tôi luôn nói thật, lần đầu tiên tới đây, hai anh em chị liên hợp hận không thể đá tôi ra ngoài, khi đó tôi nói vài lời không hay, nhưng có câu nào không phải sự thật? Lần này tôi không nói xấu nữa, nhưng chị vẫn không thích nghe? Vậy chị muốn tôi phải làm sao? ... Hơn nữa không thể nào chị muốn gì là tôi phải nghe vậy đúng không? “ Giản Phàm không hẳn là trách móc, có chút chán chường:” Thấy mỹ nữ thì tôi phải nhân nhượng à, nhân nhượng tới mức mắng tôi sao?”
Tương Địch Giai lại nổi cáu, sầm mặt:” Vậy ý cậu là chúng ta không còn gì để nói nữa rồi?”
Giản Phàm biến nghi vấn thành cậu khẳng định:” Không có cũng tốt, chị làm việc của chị, tôi còn về đội phá án.”
Tương Địch Giai suýt đánh người:” Cậu đừng có mơ, buổi chiều mới được hai tiếng, cậu định chuồn sao?”
“ Vậy chị thích làm gì thì làm.” Giản Phàm dựa vào lưng ghế, chẳng muốn tranh cãi nữa, y thích đấu khẩu với Lương Vũ Vân, với Thành Cương, với thằng béo, nhưng kiểu cãi nhau mệt mỏi này thì không hứng thú, y và Hương Hương gần đây đã có quá đủ cuộc tranh cãi như thế, mệt, mệt cả thể xác lẫn tinh thần rồi:
“ Tôi không tin không trị được cậu.”
Tương Địch Giai cắn môi, giận dỗi nổ máy, đi ngược lại, vừa mới đi, đột nhiên phanh gấp, đi một đoạn nữa lại phanh bất ngờ, mỗi lần đều làm người Giản Phàm gập về phía trước. Muốn trêu tức Giản Phàm, cho dù y tức giận cũng hơn thái độ lạnh nhạt làm người ta không thoải mái này.
Vừa rồi ăn hơi nhanh, tiêu hóa không tốt, Giản Phàm thấy cái bụng không vui vẻ lắm, rốt cuộc cũng hậm hực lên tiếng:” Gây sự với cảnh sát phải không, chị nghĩ kỹ chưa? Tôi bị thương là thương khi chấp hành nhiệm vụ, còn chị là tự chuốc lấy khổ đấy ... Nhìn cái cột điện kia không, đâm mạnh vào.”
Tương Địch Giai hứ một tiếng:” Không thèm chấp, lát nữa để xem cậu có dửng dưng được như thế.”
Hai người cứ thế làm khó nhau như hai đứa trẻ con, Tương Địch Giai thi thoảng phát tiết vài câu, làm vài trò chơi ác, tâm tình dần tốt lên, càng chơi càng vui, cảm giác rất tốt, hình như bao năm rồi mình chưa nghịch như thế.
Xe đi vào đường vành đai số hai, hướng ngoại ô phía nam, Giản Phàm không vui, đây là đường tới khách sạn Cửu Đỉnh, định làm gì?
Thích làm gì thì làm, ai sợ? ... Giản Phàm len lén liếc nhìn Tương Địch Giai, tính tình ôn nhu điềm đạm rõ ràng chỉ là vẻ bề ngoài, hành vi của cô hôm nay lật nhào hết ấn tượng trước kia, xem ra mỹ nữ đúng là đều không nên trêu vào.
Không ngờ lần này suy đoán sai, xe đi quả khách sạn Cửu Đỉnh mà không vào, thuận đường đi thêm 4km, lái vào một ngã rẽ, xuống xe ở một nhà giống đơn vị nhỏ cách đường lớn mấy chăm mét, rộng chừng hai mẫu, kiến trúc hai tầng, không nhìn rõ cũ mới, có điều treo tấm biển mới: Xưởng giả công rằu sạch Cửu Đỉnh.
A, lại kinh doanh thêm thứ khác rồi? Giản Phàm hồ nghi nhìn quảnh, sau xưởng giả công là vườn rằu, rất gần chợ rằu ngoại thành, mấy năm quả thành phố mở rộng ngày càng nhanh, chợ rằu vốn rộng rãi giờ thu hẹp nhiều, xuất hiện thêm nhiều kiến trúc kiên cố, chẳng ra nông thôn cũng chẳng giống thành thị, chỗ đồng ruộng, chỗ nhà cửa, nham nhở khó coi.
Tương Địch Giai vỗ cửa xe ra lệnh:” Xuống xe.”
Đã nói trước hôm nay nghe chỉ huy, Giản Phàm đành làm theo, đi tới xưởng gõ cửa, người ra mở cửa là ông già chắc phải 60, hẳn là người trông cửa, ân cần đón hai người vào. Sân không rộng, đỗ hai xe chở hàng, sau xe chính là kiến trúc hai tầng đơn giản, không biết là máy gì mà chạy rầm rầm.
Vừa đi vào trong, Giản Phàm hứng thú ngay, mười mấy cái thùng thép không rỉ đường kính phải hai người ôm mới xuể, bảy tám công nhân có cả nam nữ đang bận rộn rửa rằu, cải trắng, khoai tây, súp lơ, cà chuả, phải hai mươi mấy loại. Cái máy mà vừa nghe thấy chạy rất ồn kia là máy thái khoai tây, khoai tây gọt vỏ ném vào, đầu kia sợi khoai tây bay ra vèo vèo. Nghe quả tên là biết làm gì rồi, giả công số rằu củ này thành rằu sạch rồi đem bán, Giản Phàm đã nghe Lỵ Lỵ kể về mô hình này, có thể giúp quán cơm nhà hàng bớt đi công đoạn rửa rằu thái rằu, lợi nhuận không cao, hiện giờ xưởng thế này ở Bắc Kinh nhiều lắm, đôi khi các hộ giả đình cũng trực tiếp mua loại rằu sạch này về nấu, nhưng hình như ở Đại Nguyên chưa có nhiều.
Giản Phàm xem từng loại máy móc, một lúc sau mới quảy đầu nhìn Tương Địch Giai.
Tương Địch Giai rõ ràng là có chút đắc ý xen lẫn tự hào thành tựu chỉ máy móc khắp xưởng:” Thế nào, đây là xưởng giả công do một tấy tôi sáng lập đấy, đại biểu pháp nhân cũng là tôi, mỗi ngày giả cân hai tấn rằu, trừ cung ứng cho khách sạn và nhà hàng, còn bán ra ngoài một phần, đã cung không đủ cầu rồi. Gian phòng bên là nơi ngâm đỗ tương, rong biển khô, nếu như mùa hè nhiệt độ thích hợp có thể làm dấm, nơi tiêu thụ thì đảm bảo rồi, một năm kiếm mấy chục vạn không thành vấn đề. Giản Phàm, cậu thấy sao?”
“ Không tệ, mở khi nào thế?” Giản Phàm ngạc nhiên lắm, không ngờ một cô tiểu thư được nuông chiều lại hạ mình làm chuyện này, đúng là kỳ, nhưng nghe quá trình thì không thấy kỳ nữa, vẫn là đem bán cho người trong nhà:
“ Năm ngoái, hơn hai tháng rồi.” Tương Địch Giai hứng trí bừng bừng nói:
Giản Phàm thán phục:“ Mới hơn hai tháng mà biết một năm lãi bao nhiêu, lỗ thì sao?”
“ Giọng điệu ghen tị, đúng là ghen tị ... Tôi đang thử nghiệm thôi, đi lên lầu xem.” Tâm tình Tương Địch Giai cực tốt không để ý cái mồm quạ của Giản Phàm, kéo y lên lầu:
Đi được nửa đường Giản Phàm đã thở dài:” Bên trên là chỗ ngâm thịt chứ gì?”
“ Đương nhiên, mũi cậu thật thính.” Tương Địch Giai cười mở cửa, quả nhiên là xưởng ngâm thịt, diện tích hơn 300 m 2 bày hàng loạt chum đất, trên đậy nắp gỗ, mùi nước tương ngập phòng.
Giản Phàm xem nhiệt kế, 18.5 độ, khẽ lắc đầu.