Chương 024: Nhìn đúng mà lại không đúng. (4)
“ Đây mới là phát hiện chấn kinh nhất năm nay, ba chữ ký ở hàng thứ 35, Trương Chấn Vượng hoặc Trương Chấn Cường, bất kể là tên gì thì cũng là giả, đem so với bút tích của Tề Viên Dân khi bị chúng ta bắt có 9 điểm trùng khớp. Chị Sử giải thích rằng, có 8 phần là bút tích của cùng một người. Ngày hôm đó chúng ta vẻn vẹn vì chuyện Tiết Kiến Đình mà triệu tập hắn tới, cho nên hắn không phòng bị, đây mới là xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị. Cũng là nguyên nhân tôi khóa chặt phương hướng điều tra là anh em Tề Viên Dân.” Giản Phàm giải thích xong thì cũng ăn xong, lau miệng uống trà, làm người khác tiêu hóa không tốt, bản thân ăn ngon lành:
“ Dựa vào bút tích cũng không thể nói lên cái gì, cho dù hắn thừa nhận hôm đó vào Phân cục Tấn Nguyên thì sao? Hắn có thể nói là tới nghe ngóng tình hình anh em mình bị bắt mà.” Quách Nguyên tiếc nuối lắc đầu:
“ Đúng rồi, ngày hôm đó Tề Thụ Dân mới bị bắt, làm sao hắn biết được, rồi làm sao biết để đến Phân cục Tấn Nguyên điều tra.” Giản Phàm hỏi lại:
“ Người ta tới chơi đi một vòng mà không được à?” Trương Kiệt cố tình bới móc:
“ Được, nhưng đi dạo sao dùng tên giả, lại đúng ngày vụ án xảy rằ, anh làm cảnh sát kiểu gì thế hả? Chỉ biết ăn thôi à?” Giản Phàm trực tiếp đánh lui sự khiêu chiến của Trương Kiệt:
“ Nếu phân tích sai sót thì sao?” Thành Cương góp vui:
“ Tôi không nói chính xác 100%, nhưng thông quả thứ này chỉ rõ phương hướng cho chúng tắ.”
“ Đừng cãi nhau nữa, các cậu là trẻ con à, phải biết lúc chứ.” Hồ Lệ Quân trở đầu đũa đánh vào đầu Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương, quảy sang nói với Giản Phàm: “ Hai manh mối này rất quản trọng, nhưng chỉ có thể dùng làm bằng chứng gián tiếp, Tề Viên Dân có rất nhiều lý do chối bỏ, cậu còn chứng cứ gì nữa?”
“ Vẫn là chị hiểu tôi nhất. “ Giản Phàm dọn dẹp bát đũa lấy khoảng trống để mọi người ngồi gần hơn, phục vụ viên bên ngoài nghe tiếng bát đũa tưởng họ ăn xong định đi vào, Giản Phàm đuổi rằ: “ Cho mọi người xem một nghi phạm trực tiếp, tôi nói trước, lần này ngàn vạn lần cẩn thận, chớ làm người ta sợ, nhân lúc tất cả đều chú ý vào đại án buôn lậu, chúng ta lại xuất kỳ binh.”
“ Còn có nghi phạm trực tiếp? Sau không đưa ra sớm. “ Ba người kia nóng ruột thúc giục:
Té ra hơn một tháng quả cậu ấy chẳng nhàn rỗi mà âm thầm làm nhiều chuyện như thế, Hồ Lệ Quân thầm thở dài, phương thức đơn độc điều tra này là điều tối kỵ trong điều tra hình sự, một khi gặp phải nguy hiểm hay phiền toái gì không có người tiếp ứng. Rồi lỡ có sự cố, đến khi báo cáo công tác không có đồng đội xác thực cho nhau càng dễ sinh chuyện không đáng. Nhưng Giản Phàm có vẻ không tin tưởng ai cả, hoặc có lẽ cậu ấy thích như vậy, dù thế nào hành vi anh hùng đơn độc trong nghề này rất nguy hiểm, làm Hồ Lệ Quân thêm lo lắng.
“ Thực sự không phải tôi ... Tôi thực sự không biết gì hết, khi đó tôi thấy khoa trưởng Tằng lái xe moto ba bánh bật đèn đi tới cổng, tôi chạy ra mở cửa, thuận miệng hỏi một câu, ông ta nói ‘nhiệm vụ khẩn cấp’, tôi liền mở cửa cho ông ta đi. Ngày hôm sau phát hiện ra vụ án, tôi thực sự không biết tình hình của ông ấy, bao nhiêu năm rồi, sao vẫn chưa buông tha cho tôi?”
Là Kiều Tiểu Ba, dân cảnh trực ban trong đó, video là ngày đầu Giản Phàm tiếp xúc với hắn, Kiều Tiểu Ba rụt rè co quắp, mặt đầy sợ hãi, nói chuyện môi cứ rung lên bần bật. Tổ chuyên án không ai không có ấn tượng về người này, nhưng e là không bao giờ chú ý lên hắn.
“ Xời, tưởng là ai ..”
Người thất vọng nhất không ai ngoài Trương Kiệt, chỉ mặt Kiều Tiểu Ba khinh bỉ, một cái tên nhát gan như chuột thế này nếu là nghi phạm thì trời đất đảo lộn rồi. Ba người kia đợi Giản Phàm giải thích.
“ Kiều Tiểu Ba, nam, năm nay 37 tuổi, thời điểm xảy ra vụ án là dân cảnh trực ban. Thời gian quả tôi điều tra kỹ bối cảnh của từng người dính líu, phát hiện người này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Sau khi bị khai trừ khỏi Phân cục Tấn Nguyên, làm bảo an ở Nhị Hóa, làm công nhân lò ở Đại Cương, là nhân viên đưa hàng trung tâm Hoa Thiên, hơn bốn năm trước mới làm lái xe tắxi. Mười mấy năm quả để lại không ít tiếng xấu, từng ăn trộm ở Nhị Hóa, trong chiến dịch đả kích mại dâm năm 2004 từng bị phạt 5000 vì hành vi mua dâm ở trung tâm tắm rửa, làm tài xế tắxi thì vì đánh bạc mà bị xử phạt quản lý trị an, rất nhiều ...”
“ Có chút chủ quản, Giản Phàm, điều tra không thể bắt đầu ở chuyện đó, mấy vấn đề vặt vãnh đó không thể nói hắn là nghi phạm trực tiếp trong vụ án, đó là vấn đề nhân phẩm, không thể lấy làm bằng chứng cho vụ án nào cả. “ Quách Nguyên dường như biết Giản Phàm hướng về cái gì, nên phản đối:
Hồ Lệ Quân chỉ suy nghĩ, Giản Phàm thì uống nước cười không nói, Trương Kiệt không ngờ cái tên trông chẳng ra cái thể loại gì này lại có nhiều vết nhơ như vậy, bình phẩm:” Này người anh em, không mặc cảnh phục nữa vẫn còn ăn chơi gái mú vậy à?”
Quách Nguyên nhíu mày không vui:” Nói cái gì thế hả, ý cậu là mặc cảnh phục thì được làm thế à?”
“ Ê, ê, thế không phải cố ý bới móc tôi à? Tôi ...” Trương Kiệt nghẹn lời, không nói hết được:
May có tên anh em của hắn phụ họa, Tiêu Thành Cương ăn no ợ một tiếng, tu ngụm bia nói:” Có gì đâu, nam nhân mà ăn chơi gái mú thế nào chẳng chiếm một phần trọng yếu trong đời, nếu không thì sống vô vị.”
Quách Nguyên hết nói nổi hai tên này, một tên vốn đã tệ, từ khi chơi với nhau càng tệ gấp đôi:” Được rồi, sau này ra ngoài đừng bảo quen tôi, cộng sự với hai người đúng là mất mặt.”
“ Đủ rồi, các cậu ngừng đi, nghe Giản Phàm nói, tôi thấy biểu hiện của tên này có vấn đề đấy.” Hồ Lệ Quân bị cắt ngang dòng suy nghĩ có hơi cáu, còn chuyện đám này ăn nói thô tục bậy bạ thì không thành vấn đề, đây là truyền thống của người thực địa, hỏi Trương Kiệt:” Cậu cũng trực tiếp hỏi chuyện hắn, cái nhìn của cậu ra sao?”
“ Tuyệt đối không phải là hắn, người này gặp chúng tôi là sợ hết vía, nếu là hắn, tên tôi viết ngược lại.” Trương Kiệt hoàn toàn không tán đồng:” Chị Hồ, chị thấy hắn tỏ ra hoảng sợ nên đáng nghi à? Không phải như chị nghĩ đâu, năm xưa bị tổ chuyên án thẩm vấn nên để lại ám ảnh tâm lý, thấy cảnh sát là sợ. Chuyện này đơn giản, trước đó có 7 tổ chuyên án đều thẩm tra hắn, tôi không tin mọi người đều mù, bằng vào phó tổ trưởng Giản .. Thôi, tôi không nói nữa.”
Không nói nữa là vì Giản Phàm đang nhìn hắn với ánh mắt không tốt lành, Giản Phàm tiếp tục đề tài này:” Sự sợ hãi, hoảng loạn của kẻ này rất dễ khơi lên sự thương hại của người khác, sau đó chúng tôi lại gián tiếp biết được hắn bị tổ chuyên án thẩm vấn để lại ám ảnh tâm lý, càng thêm thương hại hắn hơn vài phần. Nhưng nhìn từ đặc trưng hành vi của hắn, tôi thấy hắn giống đang diễn trò. Cho dù là ám ảnh tâm lý, thì cũng không thể riêng là chuyện đó gây rằ, bao nhiêu năm trôi quá như vậy, dù cha chết mẹ chết con chết thì cũng nguôi ngoai rồi, biểu hiện của hắn thái quá.”
“ Cậu nói không phải không có lý, nhưng lý do không sung túc, không đủ sức thuyết phục đâu. “ Hồ Lệ Quân lắc đầu:
“ Đúng thế, chỉ vậy mà cậu nhận định hắn là hiềm nghi thì quả loa quá. “ Quách Nguyên hơi do dự: