Chương 025: Nhìn đúng mà lại không đúng. (5)
“ Oa cả ơi! Oa ca!” Tiêu Thành Cương trêu chọc:” Đầu anh hôm nay bị lừa đá hay bị Trương Kiệt đá mà sao hôm nay nỏi ra chẳng ai ủng hộ thế ... Đm, muốn ăn đòn à?”
Giản Phàm không ra tấy mà Trương Kiệt cầm đũa làm vũ khí đâm tới, Tiêu Thành Cương phản ứng nhanh, giơ cốc bia hết lên chụp lấy, hai người một chiêu thu tắy, vì Hồ Lệ Quân đã trừng mắt lên.
“ Ha ha ha, tôi thích có người khiêu chiến trí tuệ của mình, cho mọi người ba chứng cứ, tôi vạch trần lớp ngụy trang của hắn.” Giản Phàm vỗ bàn những lời tự tin tới huênh hoang của y khiến mọi người bất ngờ, càng ngày Giản Phàm càng thích những thứ khó khăn thách thức trí tuệ. Mỗi lần giải được một câu đó hoặc có phát hiện mà không ai nhận ra thích nhìn bộ mặt ngơ ngác không hiểu gì tới choàng tình của người tắ, cảm giác vô cùng thỏa mãn, say mê cảm giác đó:” Nghe kỹ nhé, chứng cứ thứ nhất là ánh sáng.”
“ Ánh sáng? “ Lần này cả bốn đều không hiểu:
“ Đúng, ánh sáng.” Giản Phàm đã có chuẩn bị, mở một wle mp4, bên trong đó là những bức ảnh nhà gác của đơn vị, phòng trực ban, kiến trúc tiêu chuẩn như nhau, hai cửa sắt nhỏ có cột đèn, giải thích cho mấy khuôn mặt ngơ ngác nghe:” Tôi dùng một tháng lang thang, đi khắp bốn phân cục còn lại của Đại Nguyên, cùng với các đơn vị nghèo khác không có tiền sửa sang xây mới, chụp về được chừng này bức ảnh, những căn phòng trực ban này giống với phong cách kiến trúc năm xưa ở Phân cục Tấn Nguyên. Nói thế này nhé, vào một đêm tối trời mưa gió như vậy, không nhìn rõ mặt nghi phạm là bình thường, đúng không? Nhưng sự thật không phải thế, lúc đó hơn 8 giờ, lúc đó cột trụ cửa có đèn, trong phòng trực ban cũng có đèn, khi nghi phạm lái xe moto tới gần cửa, còn có đèn xe, tôi đã làm thí nghiệm, từ 3 tới 5 mét, hoàn toàn có thể nhìn rõ mặt người, từ 5 tới 10 mét, nhìn rõ vóc dáng không thành vấn đề. Nếu như Kiều Tiều Ba chạy ra mở cửa, lại còn nói với nghi phạm một câu, khoảng cách tuyệt đối chỉ trong vòng 3 mét, dù trời có mưa, không thể nói là không nhìn thấy mặt, ai có ý kiến gì không?”
“ Luận điểm thú vị đấy.” Lông mày Quách Nguyên giãn rằ, nhìn kỹ hơn hình ảnh Giản Phàm chụp, công tác tỉ mỉ tới mức này, người ta không thể không phục, nếu trí tuệ của một người có thể khiến người khác ghen tỵ, chứ nỗ lực sẽ khiến người ta nể phục:
Hồ Lệ Quân thì cảm khái, một mình đi điều tra thí nghiệm như vậy, so với chàng trai lần đầu sống chết không chịu ra thực địa, chỉ gặp nghi phạm mà nhũng chân không bước nổi, có cảm giác giống cảnh còn người mất.
“ Nếu nghi phạm che mặt thì sao?” Trương Kiệt nghiêm túc sán tới, nhưng lại hỏi câu nhược trí:
“ Bớt nói đi, đừng để người ta chửi.” Quách Nguyên khó chịu:” Đêm mưa to, cậu làm trực ban, thấy một kẻ che mặt từ trong đi rằ, phản ứng đầu tiên của cậu là gì? Mau chóng mở cửa cho người ta đi à? Cậu có phải cảnh sát không?”
Vấn đề thường thức, nói ra một cái Trương Kiệt rụt đầu không dám cãi, đến cả Tiêu Thành Cương cũng mượn gió bẻ măng ném cho vài cái nhìn khinh bỉ.
Lần này nghi vấn thực sự bùng lên rồi, người này có vấn đề, đó là nhận thức chung của mọi người lúc này.
“ Chứng cứ thứ hai thì sao?” Hồ Lệ Quân nghĩ nửa ngày không rằ, không theo kịp tốc độ tư duy của Giản Phàm, hỏi luôn:
“ Thứ hai là áo mưa, trời mưa thì mặc áo mưa, ai cũng nghĩ vậy rồi, nhưng áo mưa ở đâu rằ, nên nhớ một điểm khi tắn cả trời mới đổ mưa, nghi phạm theo giả thiết là đã trốn vào phân cục trước đó, chẳng lẽ trước khi gây án, hắn lại nghĩ chuẩn bị áo mưa, để gây án xong khỏi bị ướt? Tôi đặt ra giả thiết là nghi phạm tới văn phòng nào đó lấy một cái áo mưa, nhưng nghi phạm đã không phải là trộm chuyên nghiệp, lại còn đi cậy phòng khác để lấy áo mưa? Không hề có ghi chép văn phòng nào bị cậy cửa. Thêm nữa khi tắn cả thì trời mưa, mọi người về hết đều vơ vét áo mưa mang theo, áo mưa trước đó có bao nhiêu bị lấy đi hết rồi e là còn cung không đủ cầu ... Cho nên tôi đoán, Kiều Tiểu Ba nói nghi phạm mặc áo mưa đi ra là nói dối.”
Giản Phàm bật một bức ảnh nữa, đó là phác họa của Sử Tĩnh Viện, đêm tối mặc áo mưa mơ mờ ảo ảo, giống như chỉ để khẳng định thêm lời thứ nhất là không nhìn rõ mặt:
Quả đúng là thứ mà người ta rất dễ bỏ quả, ai có thể ngờ một câu rất bình thường như thế có vấn đề, Quách Nguyên hỏi:” Vậy nếu là sau khi mưa mới vào gây án thì sao?”
“ Vậy vào từ đâu? Nếu leo vào, Quách Định Sơn chẳng lẽ không tìm ra chứng cứ? Mặc một cái áo mưa leo tường, hắn định tăng thêm độ thử thách cho bản thân à? Huống hồ trong kho không hề có vết nước.” Giản Phàm kiêu ngạo giang tấy rằ:” Hoan nghênh chất vấn, một mình tôi giải đáp hết, đừng nói là tôi ỷ ít bắt nạt nhiều.”
Hồ Lệ Quân ngón tấy liên tục gõ nhịp lên bàn, càng gõ càng nhanh, Quách Nguyên bị phản bác xong gật gù không đề xuất nghi vấn mới, Trương Kiệt nhiều lần va đầu vào tường ngoan ngoãn im miệng. Nửa đường có Trình Giảo Kim nhảy rằ, Tiêu Thành Cương mặt mày hớn hở như chắc thắng trong tắy:” Em có nghi vấn, anh giải thích xem.”
“ Nói!” Giản Phàm tự tin chỉ mặt Tiêu Thành Cương:
“ Oa ca, nếu tình huống là thế này, Kiểu Tiểu Ba là con sâu hồ đồ, tức là thằng ngốc, giống Trương ... khụ khụ, căn bản không nhìn, cứ ngốc nghếch chạy ra mở cửa cho người ta đi thì sao? ... A, sau đó nhớ rằ, chết rồi, hỏng rồi, sợ chịu trách nhiệm, không dám nói rằ. Anh đừng nghĩ suy nghĩ này không thành lập, Oa ca, gần đây anh suy nghĩ cao siêu quá rồi, cảnh sát chúng ta không phải siêu nhân, mấy ngày trước có dân cảnh làm hộ tịch bị người ta tát vài cái trong văn phòng, tát xong nghênh ngang bỏ đi, giờ còn chưa tìm ra được ai đấy.” Tiêu Thành Cương vừa nói vừa nhìn Trương Kiệt, hàm ý rõ ràng, ở đây có cái minh chứng sống:
“ Nói có lý lắm.” Hồ Lệ Quân bất ngờ ủng hộ Tiêu Thành Cương:” Tuyến phòng thủ Maginot của Pháp chẳng phải bị người Đức công phá trong lúc lơ đễnh đó sao, nếu Kiều Tiểu Ba thực sự là con sâu hồ đồ thì sao? Nếu người ta lợi dụng tâm lý ‘không ai dám vào đồn công an trộm cắp’ thì sao? Lúc đó trời mưa, hắn chẳng buồn nhìn gì cả thì sao?”
“ Khá lắm Thành Cương, ghi điểm, người Ô Long chúng ta có ngốc cũng hơn thiên hạ một bậc. Chị Hồ, tuyến phòng thủ Maginot gì đó tôi không biết, nhưng chị phản bác cũng mạnh đấy. “ Giản Phàm cười ha hả, cái mặt vênh váo rất đáng ghét: “ Giờ tôi nói chứng cứ thứ ba, mọi người thấy hắn có hồ đồ không, chứng cứ này trên người Trương Kiệt.”
“ Hả? .. Gì thế ... Ê ê, không đùa nhá, năm đó tôi mới lên sơ trung, chưa biết yêu là gì cơ.” Trương Kiệt như đỉa phải vôi, rối rít biện bạch:
“ Ai bảo anh là nghi phạm đâu mà sợ, kể lại tình huống chúng ta gặp Tiều Kiều Ba đi, kể từ đầu, chi tiết vào, tôi nói cho anh thấy.”
Trương Kiệt thở phào, trí nhớ hắn không tốt như Giản Phàm, xong chuyện này đơn giản, huống hồ còn vừa xem video:” Ừm, hôm đó hẳn là ngày thứ hai sau khi chúng ta tiếp nhận vụ án, đúng không? Kiều Tiểu Ba là người cuối cùng chúng ta gặp hôm đó, buổi trưa liên hệ với công ty Đại Hằng, chừng 3 giờ chúng ta tới nơi, vừa mới vào cửa tên đó đứng bật dậy sợ phát khiếp chưa hỏi đã nói