Chương 028: Liên tục gặp ngõ cụt. (1)
Trong bóng tối tiếng Tằng Nam truyền rằ: “ Thế à, chẳng phải anh từng nói bản thân trừ ăn ra thì chẳng được việc gì, có đáng để tôi quyến rũ không?”
Giản Phàm thở phào hơi to một chút:” Vậy thì tốt.”
Một lúc sau, Tằng Nam lại hỏi: “ Nếu tôi quyến rũ anh, anh có mắc câu không?”
“ Câu hỏi này không nên trả lời thì hơn.”
“ Vì sao?”
“ Nếu nói có thì trình độ của tôi quá kém, nếu nói không thì lại chẳng phải sức hút của cô không đủ à? Nên có hay không đều không tốt.”
Giản Phàm khéo léo né tránh vấn đề này, sự thực y biết trình độ của mình không đủ cao, chỉ một cái liếc mắt lả lơi của Tằng Nam đã không chịu nổi, bây giờ không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bừa bãi nữa thôi.
Tằng Nam che miệng cố áp ức tiếng cười, thế nhưng Giản Phàm phía sau thì nếm đủ, vì mông cô đang chạm vào vị trí nhạy cảm, rung rung như thế ai chịu nổi.
Khe khẽ, Giản Phàm di động hai bên, muốn tránh mỹ nữ một chút, nhưng hai cái tấy thì rất phản động, như muốn ôm mỹ nhân vào lòng, đúng lúc này Tằng Nam có hành động, nghiêng đầu dựa vào vai Giản Phàm, đúng là thành mượn vai để dựa rồi, còn đưa một tấy lên bám:” Anh hơi căng thẳng thì phải, thật là lạ, vì một cô gái dựa vào mà căng thẳng sao, hay là vì đó là một cô gái ở chốn mua vui cho người ta nên mới căng thẳng?”
“ Đều không phải.” Giản Phàm nghe ra trong giọng Tằng Nam có cái gì đó khiến người ta thương cảm, tấy đưa lên ôm vai cô, mắt không nhìn thấy. tấy không chạm vào mà vẫn cảm thụ được bờ mông căng tròn mời gọi ở dưới, máu nóng giần giật chảy ngược lên não che lấp lý trí, hạ thân cử động chà xát nhè nhẹ vào mông Tằng Nam, tức thì từng đợt khoái cảm sung sướng tác động vào thẳng vào não bộ, phát ra một tiếng rên khe khẽ mãn nguyện: “ Là bởi vì đã lâu rồi không có nữ nhân dựa vào nên căng thẳng.”
“ Vậy thì để tôi hóa giải căng thẳng cho anh nhé. “ Tằng Nam nói hết sức ái muội, nhưng lại đột ngột gạt tấy Giản Phàm đang ôm vai mình rằ, tiếp đó người tránh đi, tức thì trong lòng Giản Phàm trống không, lại nghe Tằng Nam giọng trêu ghẹo: “ Cứ tưởng anh khác biệt, té ra cũng chỉ như nam nhân khác mà thôi, rất hoài nghi hai chân anh bôi mỡ, là loại ăn xong lẩn mất.”
Giản Phàm chưng hửng tình dục rút đi như thủy triều, vừa xấu hổ lại có chút dở khóc dở cười, không ngờ mình trúng bẫy bị trêu ghẹo một phen, thật là quá dễ mềm mòng mà. Cô gái ở chốn phong nguyệt thế này, quá hiểu tâm lý nam nhân, muốn đóng giả thành thể loại nào chẳng được, giống như Tạ Vãn Tình trong vụ án lần trước.
Đợi rất lâu không thấy phía sau có phản ứng, Tằng Nam không biết có phải mình đùa hơi quá làm tổn thương sĩ diện của nam nhân hay không, cười khúc khích giọng giống trêu chọc:” Này, sao không nói gì cả, không phải anh khéo ăn nói lắm sao?”
Bị chơi một vố mất mặt thật, nhưng chuyện này chỉ có thể tự trách mình thôi, Giản Phàm hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh để khỏi mất phong độ:” Cô nói một câu trúng đích, nói hết đặc tính của nam nhân rồi, tôi còn gì để nói đâu.”
“ Vậy anh có thừa nhận mình là một kẻ lăng nhăng không?”
“ Cũng giống như cảnh sát tốt và nam nhân tốt thôi.”
“ Là sao?”
“ Trong truyền thuyết thì có, nhưng tôi chưa thấy bao giờ, cô đã thấy chưa?”
Câu này làm Tằng Nam che miệng cười, đột nhiên tủ rượu lách cách trượt quả một bên, đèn sáng trưng, hai người đang ở trong bóng tối bị đèn chiếu vào, bản năng đưa tấy che mắt. Lúc này Giản Phàm mới nhận ra trong phòng có mấy cái ghế sô pha quây thành một hình tròn, tủ rượu, màn hình LCD lớn, xem ra là một phòng KTV.
Đường Đại Đầu đứng đó cười dâm tiện:” Cớm đi lâu rồi sao còn chưa rằ, gần nửa tiếng cơ đấy, tôi không tin cậu có thể kiên trì lâu như thế.”
Tằng Nam thoải mái đi ra hếch mặt đứng trước Đường Đại Đầu khiến hắn phải chột dạ tránh đường, Giản Phàm thì hung dữ giơ ngón cái, hết đàng hoàng nói:” Này Đường Đại Đầu, đừng suy nghĩ linh tinh, chúng tôi rất thuần khiết, anh nhìn tôi đi, chính nhân quân tử, nghĩ ai cũng như anh à?”
Tằng Nam nghe tới chính nhân quân tử lại phí cười, đi nhanh hơn xuống lầu.
20 phút sau Giản Phàm gọi Tiêu Thành Cương lên đường, lần này tuyến manh mối thứ sáu chính thức điều tra, làm Tiêu Thành Cương ngạc nhiên là toàn bộ xe trong đội đã bị trưng dụng rồi. Giản Phàm lái một chiếc Honda đỏ không biết của ai, nhưng trong xe thơm ngào ngạt, chắc chắn là của nữ nhân.
Khi bóng đêm buông xuống, các tổ cảnh sát nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục công tác, có điều vụ án lại giống như bầu trời, tối đen.
Đối với người ngoài không thể biết được có bao nhiêu cảnh sát đang làm việc, càng không thể biết công việc này gian khổ ra sao, đa phần người bình thường có lẽ sâu trong lòng đều ẩn chứa nhân tố bạo lực, có chút
sùng bái vặn vẹo với những tên tội dám chống lại bộ máy quốc gia. những lời bàn tán đang xôn xào cả phố, rất nhiều người thần thánh hoa
phạm Trong thành kẻ nổ
súng giết người, nào là gây án giữa ban ngày ra sao, né tránh vô số cặp mắt của cảnh sát thế nào, biến cảnh sát Đại Nguyên thành kẻ vô dụng chỉ biết ăn uống, nhận của đút, ức hiếp nhân dân.
Cục công an thành phố giữ sự im lặng nhất quán, gần 12 tiếng sau khi vụ án xảy rằ, đúng 0 giờ, chi đội cảnh sát mạng cũng phái người tham dự tổ chuyên án, nhiệm vụ là giám sát động thái trên mạng, đề phòng kẻ có ý đồ lợi dụng chuyện này gây hỗn loạn.
Tiếp tục đẩy nhanh bốn tiếng nữa, rạng sáng ngày hôm sau, dưới áp lực thẩm vấn, nghi phạm đầu tiên, tài xế xe áp giải tiền Liếu Húc Thành mở miệng ...
Thì ra là ba tiếng trước khi vụ án xảy rằ, Liếu Húc Thành lái xe đưa hai bảo vệ ngân hàng và hai nhân viên tới Bệnh viện đường sắt lấy tiền. Liếu Húc Thành có chút đầu óc kinh tế, thường xuyên bán ma túy để lấy tiền hút chích, ngày hôm đó đang đợi thì có một con nghiện gọi điện thúc giục cần hàng, vừa vặn trên người có mấy gói, liền xuống xe hẹn con nghiện giao dịch ở đường gần đó. Khi giao dịch thấy con nghiện dẫn theo một cô gái, khá xinh xắn, cho nên lòng hươu dạ vượn tán tỉnh một phen, không ngờ mấy phút sau bệnh viện hỗn loạn, vội vội vàng vàng chạy về, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng kia, sợ bị truy cứu trách nhiệm, sợ chuyện bán ma túy bại lộ cho nên hoảng loạn bỏ trốn.
Âm thanh trong phòng thẩm vấn truyền ra phòng giám sát, Lục Cao Phong và các thành viên lão làng tổ trọng án cùng với Tần Cao Phong nhìn chằm chằm vào nét mặt của nghi phạm, đề phòng tên này nói dối làm mọi người lại vất vả chạy lung tung.
“ Đội trưởng Tần, thấy tên này nói thật chứ?” Lục Kiên Định hỏi:
“ Không giả được. “ Tần Cao Phong nhìn màn hình, nghi phạm vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, hẳn là hậu di chứng khi quả cơn vật thuốc, khẩn trương một cái là co giật, tấy run tới mức nhìn quả màn hình cũng rõ: “ Đây không phải loại người dám tham giả vào một vụ giết người cướp của. Có điều trong chuyện này có vấn đề, biết rõ là vi phạm kỷ luật mà vẫn dám rời xe? Chỉ vị vài gói ma túy giá 50 đồng à?”
“ Tiếp tục thẩm vấn, hắn đang nói dối.” Lục Kiên Định ra lệnh quả micro:
Lại thêm 20 phút nữa, Liếu Húc Thành ấp úng khai, người muốn gặp nợ tiền hắn, muốn tới trả tiền.
Vẫn không đáng tin, thẩm vấn thêm, Liếu Húc Thành mặt méo xẹo khai, đúng là thiếu tiền, người kia biết hắn háo sắc, dẫn theo cô gái kia là để trả nợ, gặp nhau là để xem chất lượng hàng thế nào mới quyết định trừ nợ ... Lần này có lẽ là khai hết rồi, người thẩm vấn không tin, Liếu Húc Thành dập đầu như giã tỏi, thế nếu có nửa câu nói dối sẽ bị sét đánh chết.
Lục Kiên Định suýt nữa xông vào đánh người, không ngờ vì chuyện này mà giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí mười mấy tiếng.