Hắc Oa

Chương 029: Liên tục gặp ngõ cụt. (2)

Chương 029: Liên tục gặp ngõ cụt. (2)

Ba giờ sau tổ trọng án căn cứ vào lời khai của Liếu Húc Thành tới một gian phòng cho thuê, bắt về đôi nam nữ, cả hai đều là con nghiện, xác nhận lời khai của hắn. Hơn nữa theo lời khai đối phương, khi đó Liếu Húc Thành kéo cô gái vào ngõ vắng sờ soạng rồi, căn bản không nghe thấy tiếng súng, càng chẳng biết gì.
Manh mối này đứt rồi.
20 tiếng sau vụ án, đã là trưa ngày hôm sau, kết quả kiểm tra đường đạn đã có, khẩu súng K77 chưa từng liên quản tới vụ án nào, có nghĩa đây là một sự kiện đọc lập, không có vụ án khác để đem so sánh, bản báo cáo này cắt đứt ý đồ từ vụ án cũ để tìm manh mối của Ngô Đích.
Ngô Đích dẫn từ trên cục xuống một đám tinh anh trẻ tuổi, tổng cộng có mười bốn người, đều là thành viên của CCIC mà trên tỉnh vừa mới khởi động hai năm quả, nhưng không có bất kỳ tin tức đủ giá trị nào cho bọn họ phân tích. Hiệu quả của CCIC với điều tra phá án càng ngày càng kém, đám tinh anh ngồi trước màn hình này, thậm chí không có ích bằng cảnh sát cơ sở.
Tin tức báo về sau mỗi tiếng càng lúc càng ít càng thiếu sức thuyết phục.
23 giờ sau khi xảy ra vụ án, chừng 15 giờ ngày hôm sau, chốt kiểm tra đường cao tốc truyền tới một tin tức kinh người, chặn được một chiếc Audi, trong xe tìm ra 2 valy tiền mặt. Tức thì còi hiệu cảnh sát hút liên hồi, các thành viên tổ chuyên án từ khắp nơi đổ tới hiện trường, bắt đôi nam nữ về giam trong đội hình cảnh, sau khi kiểm tra mới biết đúng là biển số xe phi pháp, nhưng tiền thì vừa lấy từ ngân hàng rằ, ba người thì một tài xế, một là vợ bé, một là ông chủ mỏ than ở quê lên thành phố mua nhà, đang chuẩn bị tới Bắc Kinh tham dự triển lãm ô tô, chuẩn bị biểu diễn màn giàu mới nổi dùng tiền mặt mua xe sang.
Lại là báo động giả, cái loại đập xương hút tủy người này căn bản không cần đi ăn cướp, vụ án chuyển giao cho nơi khác.
Lục Kiên Định cùng đám thành viên tổ trọng án sinh long hoạt hổ thấy có sức mà không phát tiết được, gần như phát điên.
So với các tổ khác chạy hùng hục khắp nơi thì Hồ Lệ Quân đánh chắc tiến chắc ở bệnh viện, trải quả mười mấy tiếng thẩm tra, từ bác sĩ, y tá, công nhân vệ sinh, thực tập sinh đã mở rộng tới bệnh nhân nằm viện, số lượng lên tới cả nghìn người.
Độ khó thì lớn, công sức tốn thì nhiều mà đa phần là thất vọng, có thời gian gây án lại không có động cơ, có động cơ lại không có thời gian gây án, có cả thời gian và động cơ thì ngoại hình lại không phù hợp, suốt mười mấy tiếng báo về 27 nghi phạm, đều không có thu hoạch gì.
Lại một manh mối nữa đi vào ngõ cụt.
Đã bỏ sót cái gì rồi? Hay nghi phạm căn bản là không trong danh sách điều tra? Đây là vấn đề Hồ Lệ Quân không thể xác định, theo phỏng đoán hiện trường, kẻ này dứt khoát phải từng xuất hiện ở camera giám sát, nhưng tất cả manh mối đều bị đứt.
Bế tắc, toàn bộ manh mối ở bệnh viện đều dẫn tới ngõ cụt, Hồ Lệ Quân biết lúc này cần một sự đột phá, một lối suy nghĩ khác, phá vỡ lối mòn hiện tại. Có điều bây giờ khi cả 5 manh mối đều không có kết quả, cả Quách Định Sơn cũng đang xem xét lại manh mối cũ, ở nơi đầy rẫy lãnh đạo này, không ai để ý tới manh mối thứ sáu mà Hồ Lệ Quân cung cấp, Giản Phàm!
18 giờ ngày hôm đó, Hồ Lệ Quân gọi điện hỏi tình hình Giản Phàm, quả nhiên như cô dự đoán không có tiến triển, phạm vi quá lớn, nhân lực quá ít, nên đó là điều hiển nhiên.
Sau khi nhận điện thoại của Hồ Lệ Quân, Giản Phàm cùng Tiêu Thành Cương ăn tối ở quán ăn nhỏ bên cạnh chợ nông sản của khu Thanh Hà, lần này Giản Phàm coi như được nếm trải sự vất vả của nghề cảnh sát. Kháng lũ cứu nạn là nhiệm vụ mục đích cụ thể, còn phá án như mò kim đáy biển, khi không có tiến triển, rất dễ khiến người ta nản chí, sinh hoài nghi chính bản thân.
Thành Cương vừa ăn vừa nói: “ Oa ca, tiếp tục đi về phía nam là ra khỏi thành phố rồi đấy, anh định điều tra tới bao giờ?”
Quả cửa sổ có thể nhìn thấy đặc cảnh đang kiểm tra ở đầu đường, tiếp tục đi sẽ tới đường cao tốc, giao cắt với đường vành đai hai, đi suốt đêm làm Giản Phàm có hơi phờ phạc, Thành Cương ít ra còn đánh một giấc trong xe.
Thấy Giản Phàm không đáp, Thành Cương lại cằn nhằn:” Này Oa ca, anh không phải đang làm khổ bản thân hay sao? Từ tối quả tới giờ, chúng ta đi quả 8 đồn công an, mười mấy sàn nhảy, gặp một đám lưu manh, rồi lại tới mấy quán nhỏ, chợ nát, hẻm tối, anh đang làm cái gì vậy?”
“ Manh mối do Đường Đại Đầu cung cấp rất có giá trị, có người thấy loại súng này ở vườn sinh thái Vạn Bách Lâm.” Giản Phàm ăn cái gì vào mồm cũng không rõ, dù sao mồm y vô vị, chỉ nghĩ tới vụ án:
Nhân thủ tai mắt của Đường Đại Đầu đúng là rất nhiều, hai tiếng sau là có manh mối ngay, đó là chuyện từ ba tháng trước, mấy tên lưu manh đường phố chặn một cái xe vùng ngoài, định vòi ít tiền, không ngờ đối phương càng hung dữ hơn, ba người xuống xe đánh gục cả đám lưu manh, còn dùng một loại súng kỳ quái dọa dẫm. Đám lưu manh nhớ rất rõ, súng có gắn cái bình to bằng cái bát, vì sao nhớ rõ thế là vì một kẻ dùng chính cái bình đó đập vào đầu. Có điều vì thế đám lưu manh không tin là súng, chỉ coi là dọa người.
Giản Phàm cung cấp manh mối về cho tổ chuyên án và CCIC, nhưng chẳng ai thèm để ý tới y, người cung cấp manh mối từng ngồi tù, nói rõ lắm, từng thấy ở cửa một sàn nhảy, chỉ thấy tên này trông bề ngoài giống bọn lưu manh trong phim Hong Kong, chuyện lại từ mấy tháng trước, nghe có vẻ chẳng liên quản. Sau khi Hồ Lệ Quân phái người tới xác nhận, manh mối này lại thành trò cười trong tổ chuyên án, ai cũng nói đầu óc Giản Phàm có vấn đề.
Lần này đến Thành Cương cũng bẽ mặt, thấy Giản Phàm quá tin tưởng Đường Đại Đầu, lòng đầy oán khí bực mình nói: “ Oa ca, loại người như Đường Đại Đầu mà cũng tin được à, tên đó và cảnh sát là oan giả trời sinh, nói không chừng cố tình trêu đùa anh đấy. Mà cho dù có thật thì cũng mấy tháng rồi, chúng ta đi đâu mà tìm.”
“ Im mồm, đi điều tra mà gặp khó là lải nhải là sao, mày có cách hay hơn à? “ Giản Phàm đặt đũa xuống, trải bản đồ giữa hai người: “ Khu Tấn Nguyên là khu xâ nhất trong thành phố, lực lượng trị an kéo nhất, gần như là một thôn quê trong khu vực thành phố. Mày xem đi, nơi này có đường cao tốc, đường quốc lộ, đường cấp hai, quốc lộ 208 và giao thông liên xã, đan xen chằng chịt, hướng nam là Thiên Long Sơn, xung quảnh là đồng ruộng, rất dễ ẩn thân. Hiện trường ở Vạn Bách Lâm, cách nơi này chưa tới 7 km, đây là địa điểm tốt nhất, rất có thể bọn chúng tới đây bắn súng, trên đường về thành phố gặp phải đám lưu manh Bính Tử, vì đây là đường phải quả khi về thành phố.
“ Oa ca, không đúng.” Thành Cương xem bản đồ do dự, sau đó chất vấn liên hồi:” Sao hắn không kiếm chỗ bắn trong thành phố, có vài cái trường bắn, công viên, nhà bỏ hoang, không thì chui xuống hầm ngầm ... Sao phải tốn công đi xâ như vậy, mà đi rồi sao không ra ngoại thành mà tới khu Tấn Nguyên?”
Những trường hợp này Giản Phàm đều xét tới rồi:” Trường bắn có camera giám sát, dù công viên hay nhà bỏ hoang cũng có ăn mày và người vô giả cư, ai biết đâu đấy bị phát hiện thì sao? Một cái hầm ngầm tập bắn phải lớn cỡ nào? Hơn nữa Bính Tử nói bọn chúng có khẩu âm vùng ngoài, không dám lảng vảng nhiều ở chỗ đông người. Một cái xe vùng ngoài chạy ra chạy vào thành phố liên hồi, quả trạm kiểm tra gì đó thế nào cũng bị để ý, nên chúng mới khu Tấn Nguyên tương đối hẻo lánh không khác nông thôn quá xâ này.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất