Chương 029: Lời nói sắc hơn dao. (1)
“ Này, con người anh sao thế, tuy tôi bắt anh, có lỗi với anh thật, ít nhiều tôi còn biết anh sống không dễ dàng gì mới làm cho anh bát cơm. Xem cơm trắng thế này, thịt kho tiêu nhé, khoai tây trứng gà nhé, đây là bí truyền của Đệ nhất oa huyện Ô Long, anh ngửi có thơm không, không có nhà thứ hai làm nổi đâu ... “ Giản Phàm càng ân cần nhiệt tình, nói không ngừng: “ Anh mới là nghi phạm thôi, có gì mà nghĩ quẩn, huống hồ là phạm nhân cũng có quyền con người mà, người thì phải ăn ... Anh có ăn không, nói đi chứ, tôi làm cơm cho anh ăn mà bị họ mắng đấy, con người phải có phép lịch sự chứ.”
Đồng Hải Bình bị nói tới xấu hổ, cuối cùng lắc đầu nói ra hai chữ:” Không ăn.”
Cuối cùng cũng lên tiếng rồi, đám cảnh sát trong phòng giám sát dở khóc dở cười, còn ai cung phụng phạm nhân như đại giả thế không?
Hồ Lệ Quân mỉm cười hài lòng:” Xem đi, mở miệng rồi, có Giản Phàm ở đó, hắn muốn không nói cũng khó. Lần đầu tiên gặp cậu ấy, nói vài câu mà tôi suýt nữa muốn đánh, tôi không tin nghi phạm chịu nổi ... Hồng Hạnh, gửi tin nhắn cho Giản Phàm, nói nửa tiếng không ngừng, người này tinh thần quá thấp, phải kích thích một chút.”
Mấy người đưa mặt nhìn nhau, nghĩ cũng đúng, cái miệng của Giản Phàm khi muốn người ta cười là cười không khép miệng lại được, muốn người ta chết nghẹn thì nghẹn không ăn nổi cơm, phiền thì cũng phiền chết người ... Từng có lần đội trưởng phải treo hẳn tấm biển ở cửa "Không tiếp Giản Phàm!", chuyện này thành trò cười trong đại đội một rất lâu.
Phòng thẩm vấn là không gian kín mít cực kỳ bí bách, đèn sợi đốt treo lủng lẳng phát ra ánh sáng trắng vàng ngửa đầu lên lóa mắt, bốn mặt tường là camera giám sát, tất cả mọi thứ khiến người ta cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Giản Phàm nhận được tin nhắn bắt đầu nói không ngừng, hỏi nơi sinh, kể chuyện vui vẻ hứng thú, xem tư liệu biết Đồng Hải Bình từng mở quán bar, thế là nói chuyện về rượu, biết hắn là người Đại Nguyên, giảng giải món ăn cùng lịch sử.
Đề tài loạn, nói liền mười phút, nói không hiểu mình nói cái gì, nói khô miệng mà phạm nhân vẫn cứ bộ dạng người chết, Giản Phàm cũng gặp khó, đứng dậy lấy nước uống, nhìn đồng Hài Bình, ra kết luận, tên này đánh ba gậy cũng không phun được phát rắm nào,
nản chí gửi tin nhắn:" Thay người!
Chớp mắt tin nhắn đã trả lời :" Không được!
Giản Phàm chửi thầm, xem thời gian mới gần một nửa, yên tĩnh lại nhìn đồng Hải Bình mặt chữ điền, môi dày trán rộng, nhìn thế nào cũng giống người thật thà. Nỗ lực vắt óc kiểm tra hàng ngàn khuôn mặt đã từng tới Đệ nhất oa, xem giống ai, lúc ở quán có ai mà mình không đối phó được đâu.
Hẳn là một người hiền lành, bị bắt mà chẳng giận; quần áo thì kiểu mấy năm trước, tầng cấp không phải là cao, sống đơn giản không dư giả, bất kể nói thế nào cũng giống thị dân bình thường sống quy củ, ánh mắt không giống bất kỳ nghi phạm nào từng mang về đội ... Người như vậy sao lại dính líu tới vụ án?
“ Anh Đổng, tôi nói tới mệt rồi, anh nghe cũng phiền rồi, thế này đi, cơm đã nguội, nếu ăn thì nói một tiếng, lát nữa tôi hâm nóng cho anh. Dù sao anh cũng rảnh, sao không nói chuyện chút, kỳ thực đưa anh vào đây tôi cũng thấy áy náy, anh không phải loại người đó. Tục ngữ nói: Gái sợ gả nhầm chồng, trai sợ làm nhầm nghề, anh không giống người làm chuyện phạm pháp .. Tôi nghi anh bị nữ nhân kia kéo xuống nước, hay là nữ nhân kia vu hãm anh.” Vừa nói tới nữ nhân kia, Giản Phàm thấy ánh mắt đối phương có phản ứng, giống hoảng loạn, hoặc hồi tưởng gì đó.
Đúng rồi, nhược điểm của hắn là nữ nhân đó, anh hùng khó quả ải mỹ nhân, huống hồ hắn chẳng phải anh hùng, mà nữ nhân kia chắc chắn là mỹ nữ, hẳn không thích một nam nhân thành thật tướng mạo chẳng có gì, tiền cũng không có, vậy đó là quản hệ gì?
Càng việc gây tò mò, Giản Phàm càng hứng thú, tùy ý nói:” Anh Đổng, nói thẳng nhé, cái bút tìm được ở nhà anh hôm nay đã xác nhật là vật bị đánh cắp, có những chuyện anh không chối được đâu, tôi đoán anh cũng biết mình không thoát được, sớm muộn cũng bị bắt. Anh xem hai người này.”
Giản Phàm đẩy hai bức ảnh người bị hại tới:” Đây là chủ nhân cái bút Vạn bạn long cương, bị các anh tiêm thuốc mê xong giờ nửa si nửa ngốc. Còn đây là chủ nhân cái di động, vụ án xảy ra vào tháng 12 năm ngoái, tới giờ vẫn nằm viện, anh biết sao rồi không? Nói chuyện là chảy nước dãi, thiếu chút nữa thành người thực vật đấy.”
Không chỉ nói như thật mà Giản Phàm còn biểu diễn như thật, méo miệng lệch mắt, trông như thằng ngốc, đồng Hải Bình chẳng phản ứng, người trong phòng giám sát thì thở dài, len lén nhìn Hồ Lệ Quân, đợi cô chấm dứt trò hề này, nhưng Hồ Lệ Quân vẫn nhìn cực kỳ chăm chú, không để ý tới xung quảnh.
“ Anh Đổng, anh nói bằng lương tâm đi, giờ nam nhân ra ngoài kiếm em gái là hiện tượng xấu nhưng quá phổ biến của xã hội, người ta sợ bị cảnh sát bắt, sợ bị gái chặt chém, sợ bị nhiễm bệnh đã đủ đen rồi, giờ bị anh biến thành kẻ ngốc, đáng không? Tội của anh là treo lên cột đoàng một cái, vì vài đồng tiền, đáng không?”
Dù sao điều văn pháp luật thực sự Giản Phàm biết rất hữu hạn, nói vống lên cũng chẳng sao:
“ Anh Đổng, cô tình nhân của anh đẹp lắm phải không, mặt nửa trên giống Trương Mạn Ngọc, nửa dưới giống Quản Chi Lâm ... Hả anh không đồng ý? Dù sao cũng là mỹ nữ, dáng cũng tốt phải không, tôi nhìn cũng động lòng .. Ài, đáng tiếc, vài ngày nữa giống anh, bị còng trên ghế, sau đó ném vào lồng sắt, phán chung thân hoặc tử hình ... Dẫn ra pháp trường, rồi ... “ Bất thình lình học tiếng súng hô:” Đoàng! Anh có cảm giác gì?”
Câu cuối cùng làm đồng Hải Bình đứng dậy, nhưng bị còng giữ lại, cảnh sát gác bên cửa ấn vai hắn xuống, nhưng hắn bị kích thích rồi, càng ấn thì hắn càng muốn đứng dậy, vùng vẫy gào thét:” Do tôi, tất cả do tôi, các người bắt tôi đi, bắn tôi đi.”
“ Thực sự do anh à? Tội nặng như thế anh muốn gánh hết?” Giản Phàm nhoài người tới, ngữ khí lạnh lùng:
“ Là tôi, tôi làm ...” đồng Hải Bình đấm vách ngăn, mặt vặn vẹo:
“ Không đúng, anh Đổng, tôi xem ghi chép lời khai, người bị hại từng phát sinh hoạt hệ tình dục với nữ nghi phạm, à, là làm tình ấy, anh và người bị hại cùng là nam, thì làm thế nào? Tôi thấy anh có giống xu hướng tình dục bất thường đâu.”
Đổng Hải Bình như bị sét đánh, tức thì yên tĩnh lại, mắt dữ tợn quyết liệt thành bàng hoàng, hoang mang, có vẻ không tin, môi run lẩy bẩy.
Giản Phàm cũng ngẩn rằ, có vẻ đồng Hải Bình không biết chi tiết gây án, chẳng lẽ không phải cùng một bọn.
Bên phòng kia thấy cuối cùng cũng kích thích được nghi phạm thì thở phào, phòng tuyến tâm lý của nghi phạm đã sụp đổ, thấy thời điểm đột phá khai thác đã tới Sử Tĩnh Viện định đi, Hồ Lệ Quân gọi lại:” Đợi đã.”
Biểu hiện của nghi phạm khiến cô bắt được linh cảm, rồi lại bị linh cảm đó làm sinh ra một nỗi buồn vô cớ.
Giản Phàm cũng nhận rằ, nam nhân này vừa yêu vừa hận, vừa nhớ nhung lại kỵ húy, đặc biệt mẫn cảm với quản hệ giữa người bị hại và nữ nghi phạm.
Đáng thương, đây là nam nhân vô cùng đáng thương, bị nữ nhân kia vờn trong lòng bàn tấy mà chẳng biết gì, người này không cần an ủi hay khuyển giải, mà phải dùng dao đâm vào tim cho tỉnh.
Đường lối càng lúc càng rõ ràng, Giản Phàm đứng dậy đứng trước mặt đồng Hải Bình:” Anh Đổng, kỳ thực chúng ta đều hiểu, trì hoãn là vỗ nghĩa, chân tướng sáng tỏ là chuyện sớm muộn thôi, anh không nói ra đi cho nhẹ người, bất kể là vụ án hay tỉnh cảm, nó quá nặng nề với anh.”
Không nói gì.
“ Được, anh không nói thì tôi nói, vụ án đầu tiên xảy ra vào tháng 7 năm ngoái, đó là khi quán bar của anh đóng cửa hai tháng, sau khi mất nguồn kinh tế, nữ nhân đó bắt đầu gây án, còn anh là đồng phạm, đúng chứ?”
Vẫn không nói gì xong mặt đã có phản ứng.