Hắc Oa

Chương 030: Lời nói sắc hơn dao. (2)

Chương 030: Lời nói sắc hơn dao. (2)

Giản Phàm đi quả đi lại nói không ngừng:” Vụ án vô cùng đơn giản, một nữ nhân, nữ nhân mà anh rất quản tâm, cô ấy rất xinh đẹp, rất thông minh, biết làm thế' nào để lấy được lòng tin của nam nhân, biết làm thế nào để dụ dỗ nam nhân vào khách sạn thuê phòng. Sau đó bôi thuốc mê lên ngực cho nam nhân liếm mút vào gây hôn mê, anh mua thuốc để giúp cô ấy trị phản ứng phụ của thuốc. Cô gái này làm việc quyết đoán hữu hiệu, nhưng lấy mình làm mồi nhử, cần dũng khí rất lớn, sơ xuất một chút, mất cả mồi lẫn cần.”
Đổng Hải Bình hai tấy run run, cơ mặt co giật, chân lùi lại sau, đó là biểu hiện tự bảo hộ.
“ Người thông minh đến mấy cũng không tính được tương lai, thuốc cũng không phải lúc nào cũng cũng có tác dụng, hoặc nói cách khác, một vài nam nhân có sở thích tương đối đặc thù. Thế nên cô ấy đành phải diễn giả thành thật, cùng một số nạn nhân quản hệ tình dục ... Tưởng tượng xem, một lão già béo như lợn, hơn sáu mươi rồi, mày mặt ghê tởm, dâm dục háo sắc, dày vò cô ấy ... Nhưng tôi đoán cô ấy cũng cũng chẳng để trong lòng, cũng không nói với anh, đúng chứ.”
Đổng Hải Bình như lên cơn động kinh, đã bị kích thích tột độ.
“ Tất cả có bảy người ... Còn người này nữa, vốn học viết văn, miêu tả dung mạo cùng với mỗi chi tiết cùng cô ấy ở trên giường, xem ra rất hài lòng, rất thỏa mãn ... Anh muốn biết không, tôi có thể chia sẻ lời khai này với anh. Nữ nhân đó vốn không coi anh ra gì, hai người không có kết quả, tôi nghĩ hai người lâu lắm rồi không có quản hệ kia phải không, một nữ nhân cởi trần truồng trước mặt bao nam nhân như thế ... ”
“ Đừng nói nữa, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. “ đồng Hải Bình ôm chặt tai gào thét, gục đầu vào tường thống khổ tột độ van xin:
Gần như chỉ vài giây sau, cửa phòng thẩm vấn bật mở, Hồ Lệ Quân bước vào:” Đủ rồi Giản Phàm Cậu ra đi.”
“ Khoan ...” Giản Phàm ngăn Hồ Lệ Quân, bình tĩnh nói:” Tôi còn một câu nữa muốn nói, rất quản trọng. đồng Hải Bình, tôi còn một câu cuối cùng nữa, có muốn nghe không? Anh không nghe sẽ hối hận. Giống như nữ nhân kia vậy, được và mất, đều làm anh hối hận.”
Đổng Hải Bình sụp đổ rồi, nước mắt nước mũi lem nhem cả mặt, mếu máo như đứa bé:” Nói đi, còn gì mà không thể nói.”
“ Câu cuối cùng tôi muốn cho anh biết, toàn bộ những lời tôi vừa nói là tưởng tượng và suy đoán. Nói cách khác, tôi lừa anh, tôi xin lỗi.” Giản Phàm chân thành cúi đầu, nhìn ánh mắt như sống lại của đồng Hải Bình, có vài phần không đành lòng:” Vụ án không do anh gây rằ, anh lừa tôi, tôi lừa anh, thế là hòa. Nhưng những lời tôi nói sẽ thành sự thực, nếu cô ấy cứ tiếp tục thế này, đó là điều không thể tránh khỏi, một lần, hai lần, nhiều lần, cuối cùng cô ấy không phải bị hủy trong tấy những nam nhân kia, mà là trong tấy cô ấy, anh nghĩ đi, giờ anh nói là giúp cô ấy, không phải hại cô ấy. Cô ấy ở trong tù, anh còn gặp được, còn có cơ hội đợi cô ấy ra ngoài, hai người bắt đầu lại ... Cơm nguội rồi, tôi đi hâm nóng, anh nói với họ, tôi mang cơm cho anh ..”
Phòng thẩm vấn rất yên tĩnh, Hồ Lệ Quân nhìn chằm chằm đồng Hải Bình, một nam nhân trung niên tâm thái phức tạp thể hiện hết lên khuôn mặt chất phác, mức độ phức tạp đó, vụ án không thể so bằng, cô thấy trước đó mình đập bàn mắng mỏ người ta thật nông cạn, Giản Phàm nói đúng, làm cảnh sát quá lâu, trong lòng chỉ có vụ án và nghi phạm, không còn đồng cảm nữa.
Đổng Hải Bình như vừa trải quả một cuộc đấu tranh sinh tử, đầu ngả ra sau, hít một hơi, giọng lạc đi:” Không cần cô hỏi, tôi nói.”
Ghi âm, ghi chép, ghi hình đồng loạt bắt đầu, Hồ Lệ Quân, Sử Tĩnh Viện, Quách Nguyên thẩm vấn vô cùng thuận lợi, đèn trong phòng thẩm vấn sáng suốt đêm.
Còn lại Tiêu Thành Cương, Lương Vũ Vân, Dương Hồng Hạnh ba người chẳng ai bảo ai đồng loạt chạy hành lang tới bếp, hưng phấn nhất không ai ngoài Thành Cương:” Oa ca, Oa ca, anh thật lợi hại, còn lợi hại hơn sư phụ em.”
Hả? Không có ai, ba người nhìn trong nhà ăn không có ai cả, bếp vẫn lửa cháy bừng bừng, nồi bóc hơi ngùn ngụt, đúng là đi hâm thức ăn cho nghi phạm rồi. Ba người lấy làm lạ đi vào, không ngờ Oa cả vừa rồi biểu hiện cực kỳ ấn tượng giờ lại ngồi bên bàn sơ chế thức ăn tới ngây người.
“ Sao mọi người lại vào đây?” Giản Phàm hỏi:
Lương Vũ Vân hết sức cao hứng:” Sao bọn em không vào được, bây giờ em ngày càng ngưỡng mộ anh rồi đấy, tên đồng Hải Bình đó khóc như trẻ con luôn.”
“ Có gì mà vui chứ.” Giản Phàm lắc đầu, giọng sa sút:
Dương Hồng Hạnh khuyên nhủ:” Sao thế, Giản Phàm, tuy anh nói chuyện hơi quá đáng, nhưng thẩm vấn phải thế mới có hiệu quả.”
Giản Phàm rời bếp rót cốc nước lớn uống hết, thấy mọi người đi theo, ánh mắt có chút khó hiểu:” Anh có một câu hỏi, mọi người giải thích hộ nhé.”
Ba người kia cùng gất đầu, trông Giản Phàm có vẻ hết sức buồn bã.
“ Anh đang rất hoang mang, nói thế này đi, vụ án diễn ra cho tới tận giờ này, sự đồng cảm của anh càng ngả về phía nghi phạm chứ không phải người bị hại. Nghi phạm là một nam nhân trung niên, mất đi người mình yêu, chuyện này còn đau đớn hơn ngồi tù. Còn nữ nghi phạm, sắp sa lưới pháp luật, chờ đợi cô ấy là những ngày tháng dài dằng dặc đối diện với chấn song sắt ... Được đem so hai bên, người bị hại vì trong quá trình phạm pháp bị hại mà thành người bị hại, nghiêm khắc mà nói bọn họ cũng là tội phạm, cái bọn họ mất đi chỉ là một phần nhỏ tài sản, giống chúng ta mất 200 đồng vậy. Còn nghi phạm, có lẽ mất đi nửa đời còn lại ... Có công bằng không?”
Không ngờ lại là một câu hỏi như vậy, Tiêu Thành Cương gãi đầu thấy Oa cả nói có vẻ có lý, Dương Hồng Hạnh không biết trả lời ra sao, lòng cũng trùng xuống, Lương Vũ Vân suy nghĩ rồi đáp:” Giản Phàm, nói từ góc độ pháp luật thì không cách nào giải thích được, mua dâm chỉ bị xử phạt quản lý trị an, còn hành vi của nữ nghi phạm kia là cướp của, hơn nữa số tiền rất lớn. Hợp tình không hợp lý, hợp lý không hợp tình, chuyện hợp pháp mà không hợp tình lý nhiều lắm, pháp luật chỉ có thể bảo vệ lợi ích số đông, anh đừng nghĩ nhiều.”
“ Anh không tán đồng.” Giản Phàm như người làm sai việc gì, lại cầm cốc lên định uống, nhưng nước hết rồi, đầu cúi xuống:” Mọi người xem, hành vi của anh vừa rồi đáng ghê tởm, anh đập nát ảo tưởng mỹ hảo nhất của một người đáng thương, mọi người nói đấu tranh với tội phạm phải như thế, làm cảnh sát là khiến mình trở nên tàn nhẫn sao? Đến lúc cuối cùng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của đồng Hải Bình, anh vô cùng hối hận vì chuyện mình làm.”
Tiêu Thành Cường phụ họa:” Oa ca, xưa nay anh nói chuyện với ai chẳng đáng ghét như thế.”
Giản Phàm trừng mắt:” Xéo, còn không xéo phạt mày một bát cơm.”
“ Em xéo, em xéo.” Tiêu Thanh Cương chạy ngay, tới cửa còn không quên len lút giơ ngón giữa với Giản Phàm:
Đầu óc Thành Cương rất đơn giản, nếu bình thường thế nào cũng khiến nữ đồng nghiệp cười rồi, hôm nay khóe môi nhếch lên lại không cười được, Lương Vũ Vân đặt tấy lên ngực Giản Phàm vỗ nhè nhẹ:” Em luôn nghĩ anh nông cạn, xem ra người nông cạn là em.”
Nói xong rời đi.
“ Giản Phàm đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, em thấy anh rất xuất sắc, từ vụ án tiền giả được đưa vào tuyển tẩn vụ án của tỉnh, Tết vừa rồi bạn học tụ họp ở Đại Nguyên, ai cũng hỏi đến anh. Giờ anh lại gần như một tấy hóa giải vụ án bế tắc này, về sau anh nhất định sẽ là một cảnh sát ưu tú.” Dương Hồng Hạnh nắm tấy Giản Phàm kéo y ngồi xuống bàn:” Anh không sai, anh đang làm nhiệm vụ.”
Giản Phàm không nói gì cả, dường như bị cảm nhiễm sự trầm mặc của nghi phạm vậy, Dương Hồng Hạnh cũng không nói, từ từ ngả đầu vào vai y ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất