Chương 031: Kiên trì tới cùng. (2)
Mấy chục lần trước đó tới nơi nào Giản Phàm cũng tìm được rất nhiều lý do phủ quyết, nhưng lần này y không tìm ra bất kỳ lý do nào cả.
Có lẽ hiện giờ bốn nghi phạm đang ở nơi nào đó trong thành phố, bàng quản nhìn đám cảnh sát chạy quảnh như ruồi không đầu mà cười trộm, nơi có thể tìm kiếm thì chúng đã chôn dấu hết tung tích rồi. Hiện trường, đường bỏ chạy, xe cộ vứt bỏ, không hề có vân tấy dấu chân, chúng đã xử lý hết, nhưng một nơi chúng không che dấu gì, đó là nơi tập bắn, vì khi đó chúng chưa thành nghi phạm.
Có phải là nơi này không? Lưng núi có một mảnh đất hết sức bằng phẳng, có vùng bình địa rộng tới mười mấy mét, cây cối thưa thớt có thể dùng mô phỏng hiện trường, tùy tiện treo tấm bia ở đâu cũng được, huấn luyện cả trăm người cũng không vấn đề, ở Đại Nguyên có thể tìm nhiều chỗ tốt hơn, nhưng không ở đâu an toàn hơn.
Đặt mình vào vị trí nghi phạm, Giản Phàm sẽ không chút do dự chọn nơi này.
Cho dù là đúng chỗ rồi, nhưng có thể tìm thấy cái gì, có thể chứng minh được cái gì, Giản Phàm không biết, có điều Giản Phàm thấy như đội trưởng đã nói, chỉ cần thấy mình làm không sai thì là đúng.
Nếu là đúng thì mình nên kiên trì.
Dần dần đêm dài quả đi, khi Tiêu Thành Cương ngáp dài tỉnh lại thì trời đã sáng, thấy Oa cả chưa về vội gọi điện xem xem có bị sói tha đi mất rồi hay không, vẫn ở trên núi, có điều không thu hoạch được gì.
Đợi tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu vẫn không thấy Oa cả về, Tiêu Thành Cương đói bụng lại gọi điện thoại thúc giục, Oa cả không nhận điện thoại, chắc điên rồi, đang tìm kiếm ...
*** ****
“ Hiện giờ là 11 giờ 15 ngày 26, cách thời điểm vụ án xảy ra đã gần 24 giờ, vẫn không cung cấp được nghi phạm, không có thông tin chuẩn xác nào, càng đừng nói tới bắt về quy án. Lực lượng cảnh sát huy động lên tới 2800 người, thậm chí đưa cả tinh nhuệ của CCIC trên cục thành phố xuống, tôi muốn hỏi mọi người một câu, khi nào mới cho tôi được một tin tức chuẩn xác? Cục trưởng Lương một ngày hỏi ba lần, chính phủ, thành ủy, lãnh đạo chính pháp ủy đều tới gặp tôi, chẳng lẽ ép chúng ta phải tự hủy thanh danh, ra lệnh treo thưởng? Treo thưởng không thành vấn đề, nhưng treo thưởng mà cũng không được thì sao? Tôi phải ăn nói với ba trăm vạn người dân Đại Nguyên ra sao? Ai trả lời tôi xem ?”
Phó cục trưởng Tiêu không trợn mắt đập bàn, không quát tháo động định, nhưng giọng điệu sặc mùi thuốc nổ, khinh miệt ném báo cáo lên bàn hội nghị như ném rác rưởi. Đối với giai tầng lãnh đạo, bọn họ chỉ cần biết, nghi phạm là ai, ở đâu, bao giờ bắt được? Còn quá trình điều tra gian nan khó khăn thế nào họ không quản tâm.
Chi đội trưởng Ngũ ngồi bên cạnh lãnh đạo lại lên cơn đau dạ dày, bình thường còn đỡ, gặp phải đại án oanh động này, dạ dày lại nổi loạn, uống thuốc cũng vô ích, nó gần như thành phản xạ điều kiện rồi. Ăn nói với ba trăm vạn người dân Đại Nguyên ra sao thì có cách, chứ ăn nói với lãnh đạo ra sao thì chịu rồi. Cho dù là một tia sáng le lói cũng không thấy đâu, nên lãnh đạo chất vấn một cái là bụng đau.
Vụ án không phá được còn ít sao, mất vài tháng, vài năm sau có khi nghi phạm mới gây án, để lộ sơ hở rồi giải quyết được, chuyện thường, điều tra phá án là như vậy. Cùng lắm thì im lặng, kệ cho truyền thông dư luận nói gì thì nói, giả câm giả điếc là xong, nhưng lãnh đạo hỏi tới.
Dưới chi đội trưởng là một đám các đại đội trưởng và tổ trưởng trực thuộc, thêm vào tinh anh giới trẻ Ngô Đích, một vị lão thành trong nghề, hai mươi mấy người nữa, lúc này không ai hút thuốc. Hồ Lệ Quân là chỉ huy hiện trường, cho nên người báo cáo đầu tiên là cô, nhưng những con số dài dằng dặc chỉ khiến lãnh đạo mắng mỏ, tâm tình rất tệ.
“ Không ai nói gì à, không ai nói thì tôi tiếp tục.” Phó cục trưởng Tiêu giọng âm trầm tới phát sợ, mỗi khi vụ án rơi vào bế tắc thì phải gây áp lực, tục ngữ nói nuôi quân như nuôi chó, đôi khi không dùng roi vọt là không được: “ Mọi người biết thái độ nhất quán của trên cục đối với loại vụ việc này rồi đấy, lộ ra là đả kích, không lộ ra thì đào bới. Đại Nguyên đã ba năm không có vụ cướp nào nhắm vào ngân hàng, vụ án này là một tín hiệu, là một sự khiêu khích với một vạn sáu nghìn cảnh sát toàn thành phố, là tín hiệu nguy hiểm phá hỏng kiến thiết văn minh của chúng tắ. Là cán bộ công an, chúng ta phải coi trọng cao độ, không được lơ là, không được cẩu thả được chăng hay chớ ... Nuôi bình nghìn ngày dùng nhất thời, giờ không dùng được, tôi không biết còn cần mọi người làm cái gì?”
Một đám cán bộ phía dưới ấm ức vô cùng, quá oan, mới hai ngày đã bị mắng chửi, nếu là hai tuần, hai tháng không có kết quả, chẳng biết thế nào?
Phía trên lãnh đạo đang chửi mắng hăng, phía dưới di động trong túi Hồ Lệ Quân rung lên, cho rằng có manh mối gì, vội vàng nhận máy, vừa nghe được một câu đã nói lớn:” Cái gì?”
Sau đó kệ người khác đứng bật dậy chạy ra một bên nghe.
Phó cục trưởng Tiêu và cả đám cảnh sát đồng loạt quảy đầu, bị cắt ngang lời, phó cục trưởng Tiêu trừng mắt với chi đội trưởng Ngũ, ý như, nhìn xem, quân của anh đó.
Chi đội trưởng và Lục Kiên Định biết tính con hổ cái này, thấy thần sắc cô nghiêm túc, tám thành có tin tức trọng yếu, đều khấp khởi mừng thầm chờ đợi.
Hồ Lệ Quân nghe điện thoại xong quảy lại bàn hội nghị, kính lễ:” Xin lỗi phó cục trưởng, điều tra ngoại vi có phát hiện lớn.”
“ Chuyện gì?” Lục Kiên Định nóng ruột nhất đứng dậy ngay:
“ Đồng chí Giản Phàm ở đại đội một đã phát hiện ra nơi nghi phạm tập bắn.” Hồ Lệ Quân vừa nói rằ, bốn xung quảnh xôn xâo, tiếng xô ghế liên tục vang lên, mắt nhìn cô chằm chằm:” Cậu ấy còn nói khả năng phát hiện ra vân tấy và DNA của nghi phạm.”
Cả phòng hội nghị bao phủ trong không khí kích động vui mừng, nếu có dấu vân tấy thì cơ bản bằng với bắt được nghi phạm rồi. Lục Kiên Định có chút thất thố vỗ tắy, chi đội trưởng thì vừa ôm bụng vừa uống ngụm nước trà, duy có Tần Cao Phong cái mặt lúc nào cũng như vậy cùng Ngô Đích hai tấy dưới bàn nắm chặt tới nổi gân xânh, lẩm bẩm lại là Giản Phàm.
“ Báo cáo phó cục trưởng, chi đội trưởng, tôi yêu cầu điều đội trọng án và giám định viên của các đợi vị anh em cùng tôi tới hiện trường.” Hồ Lệ Quân lớn tiếng đưa ra yêu cầu ngoài chức phận:
“ Mau đi đi, đợi gì nữa.” Phó cục trưởng Tiêu vui mừng vẫy tắy:
Trong khuôn viên chi đội hình cảnh, tiếng còi cảnh sát ầm ĩ, các loại xe nổ máy nối nhau phóng về một hướng, Thiên Long Sơn.
Thiên Long Sơn trập trùng tươi đẹp, đình mây các phật, đầm rồng ao thiêng, cầu treo giữa chừng núi, hang đá sạn đạo, vang danh xâ gần, là một danh thắng kết hợp giữa cảnh quản thiên nhiên và cảnh quản nhân văn.
Vị trí tập bắn cách Thiên Long bát cảnh mười mấy km, lúc này mặt trời chói chang làm nước bốc hơi, mặt đất như cái lồng hấp, khiến cây cối càng thêm mướt mát xanh tươi, cảnh đẹp dị thường. Có điều chả ai bận tâm tới cảnh sắc nửa, người tới đây đầu tiên là Trần Thập Toàn, theo sau có pháp y Tạ, Vương Minh Quách Nguyên. Tiêu Thành Cương ăn no ngủ kỹ, tinh thần dư dật, tới nghe pháp y Tạ nói:” ... Biểu bỉ bong ra hoặc vật bài tiết đều được, mọi người chú ý ... Núi rộng thế này thì mệt đây.”
“ Không sao, nhân mã đội ta tới đủ rồi.”
Mấy cái thuật ngữ nghe không hiểu, Tiêu Thành Cương tò mò:” Tổ trưởng, làm gì thế, DNA gì thế, Giản Phàm phát hiện cái gì thế?”
“ Tới đây nói cho cậu biết.” Quách Nguyên vẫy Tiêu Thành Cương tới:” Oa cả của cậu kiếm được phân của nghi phạm.”
“ Ha ha ha ha, cái gì?” Tiêu Thành Cương cười lăn cười bò, vui vẻ kêu lên:” Biết ngày mà, anh ấy làm gì có bản lĩnh đó, may mà đêm quả tôi không đi theo, ha ha ha.”