Chương 030: Kiên trì tới cùng. (1)
Thành Cương chưa nghe Giản Phàm nói hết đã bỏ gánh: “ Nói thế nào thì cũng chỉ là suy đoán không có chứng cứ làm chỗ dựa, em không làm nữa, trời sắp tối rồi, phải để người ta ngủ chứ, anh đi một mình đi ...”
Giàn Phàm xoạch một cái thu bản đồ lại, mắng:” Thẳng vương bát đản, suốt cả đường cho mày ăn uống, mua cả kem cho mày, giờ nửa đường lại muốn giở quẻ à, nghĩ cho kỹ, tắo mà tìm ra tung tích nghi phạm, mày nghĩ đó là công lao gì? Mày xem, cả thành phố chạy loạn lên mà không được tích sự gì, nếu chúng ta tìm rằ, sẽ oanh động thế nào? Mày lại nghĩ đi, mày không có bằng cấp, không có năng lực, nếu không có công lao, mày ưỡn lưng lên được không? Thằng ngu này, mày muốn đi móc cống đi rót trà cho người ta hơn phải không? Thế thì xéo đi.”
“ Cái này ...” Tiêu Thành Cương ấp a ấp úng gãi đầu:” Oa ca, anh có chắc là tìm được chứ?”
“ Não mày có vấn đề à, chuyện ăn chắc có tới lượt anh em mình không? Tên lái xe do Lục Kiên Định bắt, manh mối có giá trị nhất là ở bệnh viện có Hồ Lệ Quân chỉ huy, các đại đội truy theo dấu vết súng, giám sát giao thông thì chúng ta không có điều kiện. Mày nghĩ nếu có manh mối rõ ràng, loại tham công như Ngô Đích để cho mày làm hay nhảy vào cướp ngày công đầu à? ... Manh mối không giá trị chưa chắc là manh mối vô dụng. Anh em chúng ta ở trong đội thuộc lại cặn bã nhất rồi, lời nói không giá trị, mày muốn thế mãi hay là muốn theo đuổi một cơ hội để xoay chuyển tình thế?” Giản Phàm đã nhìn thấu bản chất nghề này, nói y không có chí tiến thủ à, đó chỉ là bề ngoài thôi, chẳng quả y chờ đợi cơ hội thực sự, nếu không thường ngày dù hùng hục làm việc cũng vô nghĩa. Mình không có bối cảnh, vất vả làm việc chỉ lợi kẻ khác, ví như tên chịu trách nhiệm quản lý kho hồ sơ chẳng làm gì mà nhận lương gấp hai y vậy.
Tiêu Thành Cương nghe nói vậy thì ăn như gió cuốn mây tàn, tống hết thức ăn vào mồm, húp cả canh, miệng cười toe toét, sớm quên chuyện muốn bỏ gánh giữa đường, hâm hở theo Oa cả ra ngoài quán, lên xe đi tiếp.
Chuyện điều tra thực địa thì Thành Cương quen thuộc lắp rồi, tên này là loại đầu óc đơn giản, bảo đi đâu là đi đó, cao hứng lên là hăng hái làm việc, không vui là bỏ, loại này không ai quản tâm hắn có chí tiến thủ hay không.
Đi từ khi trời sáng tới khi trời tối, từ trăng lên đầu cành tới sao giăng khắp trời, men theo đường sắt tới từng căn nhà tạm tồi tàn toàn dân vô giả cư, tội phạm, gái ăn sương, hỏi han mấy tiếng vô ích. Lại men theo quốc lộ đi về phía nam, tới mỗi nơi được kẻ ô đánh dấu trên bản đồ, Giản Phàm lại xuống kiểm tra, sau đó lắc đầu, gạch chém trên bản đô, không có thu hoạch đành trở về. Tới đầu đường quốc lộ, còn cách Đại Nguyên 6 km nữa đi về phía tây là hang đá Thiên Long Sơn nổi tiếng, sau núi là khu rừng, hướng đông là thung lũng Phần Hà, nếu là ban ngày ở nơi này sẽ thấy được rất nhiều thắng cảnh, giờ bóng đêm chỉ thấy thấp thoáng bóng đen ma quái.
“ Thành Cương, mày nghĩ sau núi có phải giống trường bắn không? Ít người quả lại, đừng nói là súng hơi, cho dù là nổ pháo cũng không ai quản. Dưới chân núi là nông điền, vừa vặn giải thích được nguồn phân bón hữu cơ dính trên xe, trên núi khắp nơi hoa cúc, chính là nguồn phấn hoa, phù hợp manh mối. “ Giản Phàm rất không cam tâm trở về vô ích thế này, đỗ xe lại ngẫm nghĩ:” Anh thấy khả năng rất cao, nơi này cách thành phố không xâ, đi xe chỉ mất chưa tới một tiếng, để xe ở khu phong cảnh phía trước, nói không chừng là ai đó cho rằng người đi du sơn ngoạn thủy, bọn chúng căn bản không lộ diện trong thành phố, cái lần trước bắt gặp là ngẫu nhiên ... Thời đại học anh từng tới nơi này, dốc thoai thoải, có thể thấy đất bằng, chân núi toàn ruộng bật thang, mùa hè nơi này không khác gì tấm màn xânh, là nơi ẩn thân tuyệt vời.”
Càng nói càng hứng thú, càng nói càng hưng phấn, cứ như phát hiện lục địa mới.
“ Oa ca, chỗ rộng thế này anh phải dẫn cả đội quân tới tìm, hơn nữa tìm thấy thì sao? Lại chẳng phải đi bắt nghi phạm, anh kích động cái gì chứ?” Nhiệt tình của Tiêu Thành Cương lại lần nữa bị tiêu hao hết rồi, nếu không phải vì đã ăn của người ta thì hắn sớm bỏ về đội ngủ:
“ Đi, mua nhu yếu phẩm, lên núi.” Giản Phàm thì lại càng hăng hái, mau chóng quyết định:
“ Hả? Lên núi vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này à?” Tiêu Thành cương hết hồn:
“ Mày trông xe, ngủ trong đó, anh đi, xe đi mượn của người tắ, đừng đánh mất, không đền nổi đâu.”Giản Phàm đã quyết chí không bị người khác làm sờn lòng:
“ Thế còn được.” Tiêu Thành Cương nghe vậy liền không phản bác nữa:
Một tiếng sau xe dừng ở dưới chân Thiên Long Sơn, Giản Phàm phân biệt phương hướng rồi mang nhu yếu phẩm biến mất trong rừng rậm, cứ cách mười phút Tiêu Thành Cương lại gọi điện thúc giục. Hai tiếng sau hắn lăn ra ngủ tít mù.
Ba mươi sáu tiếng sau vụ án, Lục Kiên Định triệu tập người đứng đầu các tổ điều tra tổng kết công tác phá án, khi bố trí lại nhiệm vụ, thấy thiếu người. Hồ Lệ Quân gọi điện cho Giản Phàm, hỏi mới biết Giản Phàm và Thành Cương chạy tới tận Thiên Long Sơn ở ngoại thành tìm nơi nghi phạm tập bắn, không nỡ lòng trách móc. Trong mắt cô Giản Phàm giống đứa bé lớn đầu, có chút tinh linh cổ quái đáng yêu, cái ngốc cũng đáng yêu, nhưng đang có đại án trên vai, cô không rảnh để hỏi thăm, an ủi vài câu, dặn sớm về đội nghỉ ngơi rồi lại bận rộn công tác.
Vụ án vẫn bế tắc, vòng tròn điều tra càng lúc càng mở rộng.
Đội bốn và cảnh sát đường sắt phát hiện ra manh mối nguồn súng, ngày trong đêm truy lùng nghi phạm. Đội một và đội trọng án tranh thủ luân phiên nghỉ ngơi, đợi xuất hiện manh mối thì ra thực địa.
Ban tin tức tội phạm CCIC do Ngô Đích lãnh đạo đã tạm ngừng công tác, làm việc một ngày một đêm khiến đám tinh anh quen việc nhàn hạ kêu khổ không thôi, quảy sang trách móc tổ thực địa cung cấp thông tin vô giá trị, thậm chí còn bất mãn với cả khoa trưởng Ngô.
Khi Hồ Lệ Quân về tới bệnh viện thì chỉ có Dương Hồng Hạnh tới giúp đỡ là còn thức, đồng đội vất vả cả ngày có người ngủ gục ngày tại bàn, nhưng không cần lo, chỉ cần có chút manh mối là họ sẽ lập tức phấn chấn tinh thần ngay, đáng tiếc vẫn không có gì.
Giản Phàm không mệt, đêm tối mịt mùng chui vào trong núi.
Núi rừng với Giản Phàm mà nói còn thân thuộc hơn thành phố, mùi nhựa thông, mùi đất đai đều hết sức gần gũi, không khí trong núi sau khi được mưa lớn gột rửa hít vào giống như phổi được làm sạch vậy, đường đi hơi dính bùn, lên tới lưng chừng núi thì nhận được điện thoại của Hồ Lệ Quân, lúc này Giản Phàm đang ngồi trên tảng đá uống nước nghỉ ngơi.
Suốt cả ngày Giản Phàm đã tìm kiếm mấy chục địa điểm, cảm giác phù hợp với tâm lý tội phạm, khi đi lên núi, trời đêm bao la càng khiến y cảm giác đầu óc rộng mở, cúp điện thoại, tắt đèn pin, đứng trên tảng đá lớn giang rộng tấy đón gió đêm lồng lộng bao phủ toàn thân, mắt dõi ra bình địa trải dài giữa rừng núi, rừng non thưa thớt không biết mọc bao lâu, tinh thần thoải mái như đạt tới mức độ thăng hoa.
Cho dù nhắm mắt lại Giản Phàm cũng có thể hồi ức chính xác hiện trường vụ cướp, kẻ bắn súng sau lưng cần tố chất tâm lý cực kỳ ổn định mới có thể giết hai người sống sờ sờ như thế rồi lại ung dung bố trí kế hoạch. Hai kẻ bọc sườn trong lúc chạy có thể bắn chuẩn xác hai phát liền, phối hợp ăn ý như thế không phải tập luyện một hai ngày mà được, ít nhất trong đại đội một không thể kiếm được bốn người phối hợp chặt chẽ như thế.