Chương 035: Tịch mịch nam nhi hành.
Cùng lúc đó khoa ngoại, bệnh viện Hòa Bình Bethune.
Trải quả phẫn nộ và hoảng loạn ban đầu, người trong nhà họ Vu đã bình tĩnh lại, chủ nhiệm Cao và Sử Tĩnh Viện lại lần nữa tới thăm. Người bị thương nằm trên giường bệnh, đã phẫu thuật xong, đầu quấn băng, mặt sưng tới không nhìn ra hình dáng ban đầu, lúc nhìn Giản Phàm thấy thương, giờ nhìn người bị hại thì thấy giận, đánh người ta như thế, đi tù vài năm cũng không oan.
Chuyện này cô cũng từng xử lý rồi, kết quả tốt nhất là hòa giải riêng, chuyện lớn hóa nhỏ, bồi thường tiền. Có điều dù thế, một cảnh sát đang thực tập lại vi phạm nghiêm trọng, vẫn không thể tránh khỏi kết cục bị đuổi. Còn kết quả xấu nhất thì Sử Tĩnh Viện không dám nghĩ đến, nếu đương sự không chịu bỏ quả, ảnh hưởng xã hội mở rộng, sẽ tới mức độ hình sự, với thương tích thế này, đi tù vài năm là cái chắc.
Mà cái nhà này không vừa, ai nấy quần áo trịnh trọng, tầng cấp xã hội rõ ràng không nhỏ.
Sử Tĩnh Viện mãi mới có cơ hội nói ra mong muốn hòa giải, người mẹ nhổ một bãi nước bọt, người cha luật sư vỗ giường quát:” Cô nói cái gì? Hòa giải? Đánh nhầm? Nói dễ nghe nhỉ, người bình thường đánh người thì gọi là hành hung, cảnh sát đánh người lại gọi là đánh nhầm à? Tôi thấy đây là cố ý gây thương tích, chúng ta lên tòa nói chuyện, kẻ nào đánh con tôi, tôi cho kẻ đó khuynh giả bại sản, tù mọt gông. Tôi không cần các người xin lỗi gì hết, chuyện này ra pháp luật giải quyết.”
Trong phòng toàn là thân thích đương sự, một năm miệng mười chăm chọc chửi bới, hoàn toàn không coi cảnh sát ra gì, hai người đành lùi rằ, gọi điện báo cáo cho đội trưởng.
20 giờ 40 phút.
Đi thu thập các loại vật chứng bị vứt vào bãi rác, nhà vệ sinh, công, Tiêu Thành Cương và Quách Nguyên xui xẻo nhất, bị phái đi móc cống ở nhà vệ sinh công cộng ở khu 3, chính là con dấu khiến cho vụ án này trở nên quản trọng. May mà mò mẫm một tiếng không phí, rốt cuộc tìm thấy đồ, Hồ Lệ Quân vội vàng mang lên chi đội.
Tiêu Thành Cương tháo găng tấy ra gửi mười đầu ngón tắy, vẫn thối tới muốn nôn mửa, chửi bới:” Mẹ nó, chỗ nào không ném lại ném nhà vệ sinh nữ, mò được nửa cân băng vệ sinh, đúng là xúi quẩy. Mẹ nó, Oa ca, đồ vương bát đản, toàn bày chuyện chúng ta làm, bản thân thì tiêu diêu tự tại, giờ chắc đang ngủ ngon lành, bị đuổi cũng tốt, sau này khỏi chịu tội nợ ...”
Tuy chửi nhưng mang chút thân thiết cùng bất đắc dĩ, vừa nói tới chuyện này, chẳng ai muốn cười hắn nữa, vụ án được phá mà không vui nổi.
Quách Nguyên cảm khái:” Tôi gặp Giản Phàm khi cậu ấy còn là hiệp cảnh, hiện giờ thành cảnh sát, lại sắp bị đuổi, đời người thay đổi thật quá nhanh.”
Mọi người chỉ biết thở ngắn than dài, chuẩn bị đi tắm rửa.
Đột nhiên Quách Nguyên đứng lại:” Mọi người có muốn giúp cậu ấy không?”
“ Muốn, muốn, anh Quách, an có điệu kế gì?” Tiêu Thành Cương gật đầu ngay, những người khác cũng không chút do dự:
21 giờ, Hồ Lệ Quân mang vật chứng tới chi đội.
Nhà máy điện phương nam là khách hàng lớn của mỏ than Sơn Bắc, phó thị trưởng phân quản tài nguyên, một vị bí thư của chính pháp ủy cùng với đại biểu nhà máy điện đợi ở chi đội, sau khi đem vật trả về cho chủ cũ, vị đại biểu tất nhiên là cảm kích bất tận. Có câu, quản cao hơn một cấp đè chết người, phó cục trưởng Tiêu, chi đội trưởng và Lục Kiên Định đều tấy bắt mặt mừng với người bị hại, cười nói hân hoan, còn Hồ Lệ Quân trước mặt lãnh đạo, không có tư cách lên tiếng.
Có điều sau khi đại diện nhà máy điện đi rồi thì lãnh đạo thành phố không phải vui lắm, muộn hơn kỳ hạn, thiếu chút nữa là hỏng nghi thức ký hợp đồng ngày mai, chuyện này cũng làm lãnh đạo khu bẽ mặt. Làm lãnh đạo căn bản không bận tâm độ khó của vụ án, trách móc làm phó cục trưởng Tiêu rất lúng túng.
Đoàn người hệ thống công an tiễn chân một đám lãnh đạo thành phố, phó cục trưởng trước khi lên xe hỏi đại khái tình hình vụ án, còn một nghi phạm chưa quy án, phê bình vài câu, yêu cầu chi đội trưởng làm báo cáo chuyên môn.
Điều này cơ bản là phải làm kiểm điểm rồi.
Chi đội trưởng là người từng trải, an bài:” Lão Lục, lãnh đạo an bài rồi, anh làm báo cáo đi, vấn đề chủ yếu của chúng ta là một cảnh sát thất chức, trong quá trình phá án nảy sinh tranh chấp với người dân, kinh động nghi phạm, khiến chuyện bắt giữ bất lợi. Hiện cảnh sát đó đã bị ban đốc sát cách ly, đang tra vấn đề, song chúng ta cũng phải chịu trách nhiệm lãnh đạo.”
Lục Kiên Định biết trò cũ lặp lại rồi, đem nguyên nhân không thể phá án đổ lên người cảnh sát thất trách, là ai, còn không phải Giản Phàm. Có chút không đành lòng:” Chuyện này, chúng ta chụp thùng phân lên đầu đội một, sau này còn cộng tác sao được, anh biết tên Tần Cao Phong đó khó dây lắm.”
“ Dù sao thằng nhóc đó giờ cũng mang cả đống tội rồi, thêm bớt một chút ai quản tâm? Cứ làm như thế đi, lãnh đạo còn đang mất mặt kia kìa.” Chi đội trưởng nghiêm mặt:
“ Chuyện này không ổn.” Lục Kiên Định phản ứng yếu ớt:
“ Không ổn à? Vậy thì do đội trọng án lơ là chức trách khiến nghi phạm trốn thoát, được không? Nửa năm nữa thôi là anh thăng cấp rồi, tự lựa chọn một đằng đi. Đội trọng án là đích hệ của chi đội, tôi nghĩ cho các anh, các anh còn vểnh đuôi lên. Lệ Quân, mau an bài truy bắt nghi phàm cuối cùng, kết án càng nhanh càng tốt.” Chi đội trưởng nói xong lên xe:
Lục Kiên Định lắc đầu với Hồ Lệ Quân, không biết là xấu hổ hay là không cách nào giải thích, bỏ đi một mình. Hồ Lệ Quân suốt từ chiều sau khi còng Giản Phàm, gần như không nói, thậm chí khi thẩm vấn Tạ Vãn Tình còn nổi giận, án sắp kết mà lại càng buồn bực.
Cảnh sát cũng là người thường, trong một tập thể cũng có đấu đá, ghen tị, thậm chí hãm hại nhau chẳng kém gì các đơn vị khác, khi có công thì chia đều cho tập thể, còn mắc lỗi, thì quy kết cho cá nhân, vì tập thể không thể vì một cai đó mà bị hủy được.
Liên tục gọi điện thoại cho đồng nghiệp quen biết, nhưng ai cũng trả lời ba không, chẳng hỏi được gì, Hồ Lệ Quân suy sụp ngồi xuống, Giản Phàm à Giản Phàm, sao lại phạm vào sai lầm cấp thấp như thế chứ?
Về phần Giản Phàm, lúc này có người nhớ, có người hận, có người nguyền rủa, có phần tiếc nuối, có lẽ đến chính bản thân y cũng không ngờ mình khơi lên nhiều tình cảm phức tạp của nhiều người như thế.
Giản Phàm đang nằm trong một gian phòng thuộc nhà chiêu đãi cục công an, y đã bị cách ly mấy tiếng rồi.
Lần trước đánh nhau bị cách ly cùng đám Tiêu Thành Cương, đãi ngộ được nâng cao rồi, khi đi vào thấy hành lang dùng song sắt ngăn cách, hệ số an toàn cao hơn không ít, cửa sổ cũng bằng sắt. Nghe nói cảnh sát thậm chí lãnh đạo cảnh sát phạm pháp đều từng tới đây ở, không ngờ một ngày mình cũng có đãi ngộ ấy.
Đầu rất loạn, cứ như một giấc mộng, hình ảnh khi mơ khi rõ chạy quả trong đầu một cách vô thức, lúc thì ngồi trên kiệu hoa làm tân lang tân nương, được đám trẻ con kiệu đi quảnh bãi cỏ; lúc thì trốn trong khu rừng gần trường hưởng thụ mật ngọt của mối tình đầu; lên đại học, vì Giản Phàm lăng nhăng mà cãi nhau, rồi xin lỗi lại làm hòa, rồi lại lên lên giường.
7 năm biết bao ngọt ngào, cuối cùng kết thúc bằng cảnh máu me, người kia, thậm chí Giản Phàm chẳng biết là ai, khuôn mặt sợ hãi của Hương Hương, bốn xung quảnh hỗn loạn, bi thương thành phẫn nỗ, phẫn nộ thành trống rỗng, bây giờ? Chỉ thấy trống rỗng.
Nghĩ lại mới thấy vốn có vấn đề rồi, sau Tết Hương Hương không nói chuyện nhà cửa với y nữa, gặp nhau cũng ít đi, ở một mình mà không đề nghị y tới ở cùng, nếu y không chủ động gọi điện, Hương Hương không hỏi tới. Giờ đã hiểu vì sao khi đó hỏi cô ở đâu để tới đón, lại ấp a ấp úng nói lảng đi.
Tất cả phát sinh từ lâu rồi, chẳng quả là mình bị bịt mặt mà thôi, với tính cách của Hương Hương, có lẽ cô ấy muốn để mọi chuyện dần lạnh nhạt, rồi tự nhiên mà chia tắy.
Thời đại học Giản Phàm rất phóng túng, tán học tỷ, hôn học muội, trong bốn tiện nhân, thì y chính là người tệ nhất, có điều chỉ là chơi bời đôi khi bị anh em khích bác mà ra tấy thôi, Giản Phàm tự biết không dài lâu.
Còn Hương Hương, rất thuần khiết, thuần khiết hơn so với mình không biết bao nhiêu mà kể, đến cả một lời bàn tán cũng không có. Hương Hương chẳng quá mức xinh đẹp, chẳng ôn nhu, còn khó chiều. Nhưng vì Hương Hương không bao giờ bị ngoại cảnh tác động tới tình cảm, vì có bến cảng êm đềm đó để Giản Phàm có thể ghé vào bất kỳ lúc nào, nên mình mới ngang nhiên làm bậy. Có lẽ, là vì mình đã suy nghĩ quá đương nhiên, không nghĩ tới cảm thụ của cô ấy.
Mình sai, hay cô ấy sai? Có lẽ, cả hai đều sai.
Nhưng không quản trọng nữa rồi, Giản Phàm nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, vẫn là quần cũ áo cũ, còn người ta thì Âu phục lịch lãm phong độ, hai người chênh lệch không phải chỉ là một hai cấp. Rồi, dù mình có thành cảnh sát chính thức, cả đời cũng không thể mua được căn nhà ở dải đất hoàng kim đó.
Hình như cô ấy không sai, cô ấy đợi 7 năm, cuối cùng vẫn là thất vọng.
Là mình có lỗi với cô ấy, mình cho được Hương Hương cái gì? Mình còn yêu cầu Hương Hương gì được nữa?
Có lẽ cô ấy đang đợi mình từ bỏ, kỳ thực mình có buông tấy hay không, hôm nay có ra tấy hay không, kết quả đều như nhau. Tục ngữ nói có ba thứ không nâng lên được, tường đổ, cầu gãy và lão bà ngã vào lòng người khác.
Đứng dậy, Giản Phàm đi vào phòng vệ sinh, vốc nước lạnh lên mặt, để tư duy hỗn loạn bình tĩnh lại, đã rất lâu rồi y không chịu động não.
Sợ hãi và hối hận.
Từ lúc đội trưởng bước quả cửa, Giản Phàm liền biết mình gây họa lớn, người kia có là nghi phạm cũng không thể tùy tiện đánh như thế. Kết quả thế nào đây, bị đuổi khỏi ngành, thành vết nhơ trong lý lịch. Chưa phải tệ nhất, không biết người kia bị đánh ra sao, trọng tội gây thương tích có thể tới 10 năm tù hoặc hơn. Nhẹ nhất cũng phải 3-5 năm tù lao động cải tạo, khi rằ, có khi cha mẹ cũng không nhận mình nữa.
Nghĩ tới cha mẹ em gái, lòng trao dâng một nỗi sợ hãi, không phải sợ vì thứ gì mình sắp đối diện, mà sợ vì hậu quả mà hành vi ngu xuẩn của mình có thể gây ra cho người thân.
Đội trưởng nói, không ai thương hại mình cả, tức là cũng đừng mong đội trưởng có thể giúp được, phải làm sao đây?
Giản Phàm liên tục vốc nước lên mặt, nghĩ, nghĩ đi, đầu ơi nghĩ đi, tắo xin mày, tắo chưa bao giờ dùng mày quá nhiều, lần này, lần này mày phải giúp tắo rồi ...
Lúc này cũng có người đang hành động, Hồ Lệ Quân dẫn Dương Hồng Hạnh tới bệnh viện thương lượng với người nhà đương sự; Sử Tĩnh Viện đi khắp nơi tìm kiếm Lưu Hương Thuần; Ở một cái ngóc ngách tối om nào đó, đám người Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương đang lấm lét như trộm. Tần Cao Phong vẫn ngồi trong phòng hút hết điều thuốc này tới điều thuốc khác, không biết đang nghĩ gì, hay đợi cái gì?
Đêm đó không ai ngủ.