Chương 034: Thương tâm nào hơn tình nhân tiễn. (3)
Quả nhiên không lâu sau, chi đội trưởng, Lục Kiên Định và hai người của ban đốc sát lái xe tới, Tần Cao Phong đã đứng đợi ở thềm, nhìn đồng nghiệp đội mũ trắng chế nhạo:” Nhanh đấy, người mình đối phó với người mình bao giờ cũng nhanh hơn đi bắt tội phạm, vị lãnh đạo nào đánh tiếng vậy?”
Hai vị đốc sát mặt thiếu tự nhiên, bọn họ tắn cả rồi mới nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, không thể không đi.
Chi đội trưởng vội kéo Tần Cao Phong sang bên:” Đừng nói nhiều, làm rõ sự việc hẵng hay.”''
“ Lai lịch thế nào?” Tần Cao Phong hỏi:
“ Vu Dược Long, một giám đốc của tổng công ty di động tỉnh, cha là luật sư đứng đầu của văn phòng luật sư Thần Lôi, Vu Bằng Phi, sức ảnh hưởng lớn trên thành phố. Đừng làm khó bọn họ, chuyện khác tôi có thể giúp, nhưng vụ này tôi không che dấu được. “ Chi đội trưởng thở dài bất đắc dĩ:
Tần Cao Phong không nhiều lời, lạnh lùng hỏi: “ Kết quả tệ nhất là gì?”
“ ra tấy quá rồi, gãy hai xương sườn, gãy xương mũi, lệch cằm, tổn thương nội tạng nghiêm trọng, cụ thể còn phải kiểm tra, nhưng bị lột áo là nhẹ.”
Tần Cao Phong bóp chặt tắy, ánh mắt có vài phần thù hận, giọng thì rất lãnh đạm: “ Được, vậy thì theo tôi.”
Dẫn người của ban đốc sát đi về hậu viện, thấy Lục Kiên Định nãy giờ không nói câu nào, Tần Cao Phong hỏi:” Lão Lục, anh còn muốn nhận cậu ta không?”
Lục Kiên Định không nói gì cả, mặt rất khó coi.
Người của đại đột một vây quảnh trước cửa phòng thẩm vấn, thấy mấy bóng đội mũ trắng là biết chuyện chẳng lành, quây tới gọi đội trưởng, đội trưởng.
Tần Cao Phong sầm mặt quát:” Tránh đường.”
Đám đông đành phải đứng sang bên.
Giản Phàm bị giam hai tiếng đã không quát thảo phá phách nữa, ngồi đó mắt trống rỗng nhìn về nơi vô định, tựa hồ ngọn lửa sinh mệnh tắt rồi.
“ Đứng lên!” Tần Cao Phong lạnh lùng nói, mang theo uy phong vô hình:
Giản Phàm mất một lúc mới đứng dậy, không có bi thương hay phẫn nộ, thậm chí không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào. Tần Cao Phong đi tới tháo còng tắy, sau đó đặt một tấy Giản Phàm vắt chéo lên ngực rồi tới tấy kia, tạo thành tư thế kỳ quái.
“ Nhận ra tôi rồi chứ?”
“ Vâng đội trưởng.” Giản Phàm nói hết sức bình tĩnh:
Đám đông ở ngoài cửa nhìn vào, dù đám Tùy Hâm, Quách Nguyên bị trúng đòn đau, bị xỉ nhục thậm tệ, nhưng không ai có ý trách móc, chỉ có thương tiếc. Một chàng trai tươi sáng chăm chỉ, trong đội ai cũng có thiện cảm, ngày ngày vui vẻ chăm chỉ làm việc vặt vãnh mà ai cũng ngán, không ngờ một ngày lại thành thế này, chuyện đáng lẽ không nên như thế.
Nhưng cũng khó trách, Giản Phàm rất hay khoe về bạn gái của mình, là thanh mai trúc mã, mối tình đầu, chỉ còn một bước nữa là tới hôn nhân, gặp phải chuyện như thế, nam nhân nào có thể chịu được?
“ Ban đốc sát trên cục muốn cách ly cậu.”
“ Tôi hiểu.”
“ Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.”
“ Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“ Nếu như tra ra xác thực, cậu không những bị đuổi khỏi ngành, còn bị truy cứu pháp luật.”
“ Tôi hiểu.”
“ Dũng khí của nam nhân nằm trong xương sống, không phải là ở nắm đấm, lửa giận khi thiêu cháy người khác, mình cũng bị thương.”
“ Giờ thì tôi đã hiểu.”
“ Nam nhân phải sống sao cho xứng đáng, đừng hi vọng người khác thương hại mình.”
“ Tôi hiểu.”
Hai người giao lưu có phần cộc lốc, khó hiểu, giọng Giản Phàm không mang theo chút cảm xúc nào, Tần Cao Phong không có động tác nào cả, chỉ hơi nghiêng người, Giản Phàm vẫn giữ tư thế kỳ quái kia bước ra ngoài. Sân sau im phăng phắc, phạm y Tạ mắt cay xè không đành lòng nhìn nữa, đây là cảnh tượng đau lòng nhất với một cảnh sát, nhìn đồng đội bị người của mình đưa đi ..
“ Khoan, khoan đã ...”
Một bóng người chạy tới, là bác Giang mái tóc trắng lưa thưa, mặc bộ cảnh phục bạc màu, đeo tạp dề, ôm hộp cơm, không thèm bận tâm tới người khác nhát hộp cơm vào lòng Giản Phàm, đưa bàn tấy gầy guộc gân guốc lên vuốt má Giản Phàm, giọng hiền từ như cha với con:” Đừng sợ, không làm cảnh sát nữa cũng được, bác cháu mình ra đường bán cơm.”
Giản Phàm cắn môi gật đầu, đôi mắt trống rỗng khôi phục phần nào ánh sáng, gật đầu bước lên xe.
Dương Hồng Hạnh gục đầu vào vai Lương Vũ Vân, nước mắt giàn dụa, cố nhịn không khóc thành tiếng.
Xe đi rồi Tần Cao Phong về thẳng văn phòng.
“ Đội trưởng Tần.”
Tần Cao Phong đang ngồi một chân gác lên bàn, đầu cúi xuống không biết nghĩ gì, bị tiếng gọi gấp gáp ngẩng đầu lên, đồng hồ chỉ 19 giờ, tiếp đó thấy Hồ Lệ Quân ha ha hớt hải chạy tới:” Anh tới đây một chút.”
Nhanh như cắt chuyển tư thế đứng dậy, Tần Cao Phong nhíu mày:” Lại sao nữa?”
Hồ Lệ Quân vừa đi vừa giải thích:” Nghi phạm đã khai rồi, cần tới hiện trường lấy vật chứng, phó cục trưởng đang thúc giục chúng ta tìm thủ tục và con dấu tương quản của ngân hàng, nhưng anh xem.”
Tần Cao Phong ngẩn rằ, vì hành lang, lối đi, sân, đội viên trong đội cao thấp, nam nữ, trừ người ra ngoài thì gần như đủ mặt:” Sao thế?”
“ Chuyện của Giản Phàm, bọn họ bất mãn với anh, với đội trọng án, tôi không chỉ huy được.” Hồ Lệ Quân ám chỉ Tần Cao Phong đích thân đưa Giản Phàm đi mà không ngăn cản, thường đốc sát mang ai đi, không thể không có lãnh đạo đi theo, bao che bên dưới là thói quen trong nghề này, đồn công an, đội hình cảnh đều là đoàn thể độc lập, nhiều khi ăn ngủ tại chỗ, cho nên chủ nghĩa đoàn thể cục bộ cực kỳ thịnh hành, mọi người giống giả đình lớn hơn đồng nghiệp thông thường:
Tần Cao Phong đi ra giữa sân, nhìn đám đông xung quảnh, khấu khí bất thiện:” Chà, định làm cái gì đây? Từ khi tôi làm đội trưởng chưa thấy mọi người đoàn kết như thế, có chuyện gì đứng ra đây mà nói, ai nói không?”
“ Đội trưởng.” Dương Hồng Hạnh hai mắt đỏ hoe trông vô cùng đáng thương, giọng khàn khàn:” Anh cứu Giản Phàm đi.”
“ Đội trưởng, chúng tôi muốn giúp cậu ấy.”
“ Đội trưởng, đội trưởng ..”
Đám cảnh sát trẻ bước cả lên, giọng cầu khẩn, bình thường vào giờ này ở trong sân sẽ nghe thấy Giản Phàm gõ xoong gọi "tới giờ cơm rồi!", sau đó đi dọc các tầng. Không cần biết ai đang làm gì cũng bắt đi ăn cơm, thức ăn lúc nào cũng nóng hôi hổi. Mọi khi không chú ý lắm, còn thấy phiền, hôm nay thiếu vắng một người, ai cũng thấy lòng trống rỗng, không còn hứng thú làm việc nữa.
“ Dương Hồng Hạnh, được, cô nói xem cứu thế nào? Hả? Định đi biểu tình à? Lúc Giản Phàm đánh người, cô có ở đó, giờ người bị hại nằm trong viện, ai đúng ai sai còn cần tôi nói à? Muốn tôi nói cũng được, cô trả lời tôi đã, đồng chí Giản Phàm chấp pháp phạm pháp, đánh người gây thương tích nặng giữa phố, tôi phải phản ánh lên trên ra sao?”
Dương Hồng Hạnh xụt xịt cúi đầu, chuyện này quá tệ, không có chỗ nào để biện bác cả.
Giọng Tần Cao Phong lớn lên:” Mọi người làm cảnh sát một ngày hay là một tháng thế? Đây là đội ngũ có kỷ luật, không phải là thổ phỉ mà nói nghĩa khí, tụ tập ở đây định làm gì? Được tôi kiến nghị nhé, bảo Trần Thập Toàn mở kho vũ khí, chúng ta cầm súng đi cướp người nhé? ... Lão Trần, bọn chúng còn trẻ xốc nổi đã đành, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn tham giả chuyện này?”
Trần Thập Toàn ngượng ngùng xoa cái đầu hói:” Cậu ấy là đồ đệ của tôi mà, tôi tới hỏi chuyện thôi. Đội trưởng, còn có người nhiều tuổi hơn tôi đấy.”
Quả nhiên còn có pháp y Tạ đi rằ:” Đội trưởng, thường ngày Giản Phàm nhiệt tình vui vẻ, giúp đỡ mọi người, không nói cái khác bằng vào việc cậu ấy tự nguyện nấu cơm, quản tâm hỏi han mọi người, tôi biết cậu ấy sai, nhưng cũng có chỗ nguyên nhân, chúng ta cũng không thể chỉ đứng đó mà nhìn.”
“ Đúng vậy.” Đám đông phụ họa:
Một vị còn cao tuổi hơn nữa, không chức không vị, nhưng rất có tiếng nói là bác Giang bước tới:” Cao Phong, giúp thằng bé đó đi, nó ở nơi này tứ cố vô thân, tuy nhất thời hành động cảm tính, nhưng là đứa bé ngoan, hiền lành, nếu cậu ngại ra mặt, tôi vứt bỏ cái thể diện này đi cầu xin với phó cục trưởng Tiêu.”
“ Bác Giang, chuyện này tôi tự biết làm sao.” Tần Cao Phong vỗ vai Giang Nghĩa Hòa trấn an:
“ Được rồi, chuyện này giao cho tôi xử lý, Sử Tĩnh Viện và chủ nhiệm Cao đã đi đàm phán với giả đình người tắ, mọi người tụ tập ở đây không ích gì. Tôi cũng hi vọng chuyện này không xảy ra lần nữa, cấp trên sẽ xử lý công bằng. Giải tán, ai làm gì làm nấy ... Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân rời hàng.”
Hai cô gái bước rằ, còn nghĩ đội trưởng sử phạt mình, ngẩng đầu ra vẻ bất khuất.
Tần Cao Phong chẳng trách mắng, ra lệnh:” Hai cô áp giải nữ nghi phạm khỏi hiện trường. Quách Nguyên, Vương Minh, Tiêu Thành Cương dẫn người tổ một tổ hai đi tới lấy lời khai nhân viên hiện trường, lấy vật chứng. Giải tán.”