Chương 036: Có bạn từ phương xâ. (1)
Giản Phàm vẫn nói chuyện đâu đâu, nhưng lần này Hồ Lệ Quân đã hiểu được ý của y, đây chính là điều bọn họ không nói trên cuộc họp, tránh làm lòng người hoang mang, đó là tồn tại vấn đề cảnh sát tội phạm cùng một ố trong chuyện này. Tội phạm đã không vừa, cảnh sát cũng rất có thể là lãnh đạo của họ còn cùng một bọn với chúng.
Hồ Lệ Quân cảm thán tựa cổ vũ bản thân:” Chúng ta sẽ tận tâm, chúng ta là cảnh sát ngày thẳng, không sợ, Giản Phàm dũng cảm lên, mọi người cần cậu, tôi sẽ sát cánh bên cậu tới cùng.”
“ Cám ơn chị luôn cổ vũ tôi, cũng giống như tối hôm đó nếu như không phải chị cho sờ, bây giờ tôi ... Không không, lỡ mồm, lỡ mồm ...” Giản Phàm nói tới đó lập tức ý thức được sai lầm, rối rít che đậy:
Mặt Hồ Lệ Quân hiện sắc giận, có điều thoáng chốc đã thay đổi mấy lần, khôi phục bình thường, cảm giác của nữ nhân luôn rất lạ, đối với chàng trai từng có quản hệ thể xác lại không thể tới với nhau này, cảm giác yêu hận đan xen càng kỳ diệu, vừa muốn tránh xâ lại không nỡ. Hồ Lệ Quân lần này không lui, mà ép thêm một bước, nhìn Giản Phàm từ trên xuống dưới ngữ khí khinh bỉ: “ Cũng đâu thấy cậu lớn gan hơn là bao, chỉ có một lần thôi, tôi còn chưa quấn lấy cậu, cậu đã xâ lánh tôi rồi, nếu tôi quấn lấy, có khi cậu sợ chạy biệt tăm sao?”
“ Gì, chị xem thường tôi à? Tôi sợ gì, tôi chạy cái gì, rõ ràng là chị tránh mặt tôi. “ Giản Phảm mặt đỏ như gà chọi vô hình trung bị khơi lên hùng tâm dâm chí:
“ Vậy tối tôi muốn mời ai đó ăn bữa tối, không biết ai đó có dám tới không?” Hồ Lệ Quân đưa tấy khẽ vuốt má Giản Phàm, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm, mắt lúng liếng đầy ẩn ý khiêu khích:
Khoa học đã chứng minh rồi, 95% nam nhan thích nữ nhân chủ động khiêu khích, Giản Phàm ở mặt này không thuộc số ít, chẳng nghĩ gì đã nói:” Tới thì tới.”
Hi hi, phải rồi, tôi có nói mời cậu đâu, đừng tự ảo tưởng như thế.” Hồ Lệ Quân che miệng cười khúc khích, xoay người hết sức điệu đà, còn nghịch ngợm hôn gió vẫy tấy tạm biệt, coi bộ tâm trạng rất tốt:
Mẹ nó! Giản Phàm vỗ mạnh trán, sao thế này, vừa rồi còn suy nghĩ bằng đầu, sao bị nói vài câu đã chuyển sang suy nghĩ bằng nửa dưới, mà vừa rồi mình nghĩ cái gì ấy nhỉ, quên bà nó rồi ...
Đang suy nghĩ xem mình vừa lo nước thương dân cái gì thì hành lang, Tiêu Thành Cương gọi oang oang: “ Oa ca, Oa ca, tới đây, tới đây, mau tới đây.”
Vừa nghe thấy chữ "tới" là Giản Phàm đã sôi máu, trừng mắt lên: “ Tới tới cái gì, tới tìm chết à?”
Tiêu Thành Cương chửi lại:” Vãi, anh cũng có phải lãnh đạo chó gì đâu, càng ngày càng lên mặt. Ở cửa, có người tới tìm.”
“ Ai tới?” Giản Phàm bất giác sờ mặt đứng dậy: “ Mỹ nữ à?”
“ Sai, đoán lại đi.” Tiêu Thành Cương cố tình chơi lầy:
“ Đếch đoán nữa, mất hứng rồi.” Giản Phàm thất vọng, không phải chị Tương thì y chẳng hứng thú:
“ Anh có đoán nữa cũng sai, hơn nữa cũng không nhất định là không có hứng thú, anh tin không?” Tiêu Thành Cương nói hết sắc thần bí:
“ Thế thì lạ, chẳng lẽ lại còn loại không nam không nữ à?” Giản Phàm rùng mình, mình có quen ai như thế đâu chứ:
“ Đồ ngốc, có một mỹ nữ, dẫn một soái cả tới tìm anh đấy, có thế thôi mà không đoán ra được.” Tiêu Thành Cương trêu chọc Giản Phàm một phen rồi chạy:
Mỹ nữ nào mà lại dẫn theo soái cả tới tìm mình cơ chứ, đùa nhau à, Giản Phàm nghĩ vỡ đầu không rằ, càng nghĩ càng tò mò, rời khỏi đội trọng án, nhìn một cái, tức thì ưu phiền gì cũng tắn biến sạch sành sanh ...
Chi đội quản lý rất chính quy, nếu bình thường tới tìm người còn có thể đi vào, có điều thời gian quả mấy vụ án xoắn vào nhau, vì bảo mật, Ngũ Thần Quảng đã ra lệnh phong tỏa, người tới thăm không được phép tới khu vực văn phòng, muốn vào đội trọng án nơi thiết lập hai tổ chuyên án thì càng khỏi nói, đừng nói là người ngoài, người nộ bộ cũng không vào được.
Giản Phàm vừa tò mò đi được chưa bao xâ thì nhìn thấy một cái đầu cực lớn đang thò ra ở phòng trực ban ngó nghiêng vào sân, nhìn một cái là mắt híp lại rồi, cái đầu to lại thêm bộ bạng trộm cắp kia là Phí Sĩ Thanh chứ ai, nhìn thấy bạn nối khố xâ cách lâu ngày, mặt tươi sáng hẳn lên, chạy nhanh hơn vài phần. Tới nơi giang tấy ra như người chết đói vớ được cái bánh bao, ôm lấy đầu thằng béo, miệng không ngừng:” Chà chà, mày là thứ hiếm đấy, ở đâu chui ra thế? Sao không gọi điện thoại để tắo đón ... A, lại béo lên rồi, xem ra ăn mồ hôi xương máu của dân không ít hả? Lần trước nói được đề bạt, có phải đề bạt không ít không?”
Mấy câu hỏi như súng liên thanh, xen vào đó là lời trêu chọc, còn kéo thịt mỡ bên má Phí Sĩ Thanh, đó là động tác quen thuộc. Phí Sĩ Thanh còn chưa nhận ra cái tên mặt dán băng dính chằng chịt này là Oa cả phong lưu tiêu sái. Trong phòng trực ban, có cô gái cười khúc khích, cười làm Phí Sĩ Thanh xấu hổ đẩy Giản Phàm quả một bên, lần này đến Giản Phàm ngây người, bởi vì cô gái là Dương Hồng Hạnh, đang bị sự quá khích của y làm không nhịn được cười.
Có lẽ sống trong cái môi trường áp lực quá lâu, gặp được bạn cũ liền quên hết cả, dù sao lúc này Giản Phàm cao hứng đá hết buồn bực mấy tháng quả đi rồi, giờ nhìn thấy cái mặt béo tròn đáng yêu của Phí Sĩ Thanh thấy thân thiết hơn bất kỳ thứ gì.
Hai người đứng bên cửa chưa kịp nói gì thì có biến cố, chiếc xe từ trong chi đội đi ra phanh két lại, Tiêu Thành Cương nhảy xuống xe cũng làm một tràng chào mừng nhiệt liệt chỉ thuả Oa ca. Trương Kiệt chưa gặp Phí Sĩ Thanh, cái đầu phải to bằng eo người thường, thân trên mặc cái áo phao trắng khiến hắn càng như quả bóng bơm căng, nhìn một cái phải thất kinh:” Ha ha ha, người anh em này vẻ ngoài trông có tính sáng tạo thật đấy, nhìn cậu đúng là như nhìn kỳ tích, có phải từ đội đô vật đi ra không?”
Tên này nói chuyện chẳng bao giờ biết phân trường hợp, cái nghề này luyện ra con người nói chuyện cũng chẳng biết thế nào là khách khí, bình thường nói chuyện như vậy không sao, có điều đối với người gặp mặt lần đầu thì giống chế giếu rồi.
Phí Sĩ Thanh mặt trầm ngày xuống, hắn đâu phải là thiện nam tín nữ gì, nhìn đặc trưng gương mặt của đối phương, cái môi dầy cong cớn nói: “ Chà, ai đây nhỉ, bây giờ người ta hay nói, quản nhị đại, phú nhị đại, sao người anh em này càng nhìn càng thấy giống suy đồi nhị đại.”
“ Mẹ nó, chửi tôi à? “ Trương Kiệt nóng tính, chưa gì đã trừng mắt lên:
“ Hả? Còn nghe ra người ta chửi mình cơ à, tôi tưởng anh còn chả hiểu nổi. “ Phí Sĩ Thanh chẳng ngán:
Hai tên gặp nhau lần đầu đã như gà chọi.
Trương Kiệt dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm, Phí Sĩ Thanh thì híp mắt lại, không có ý gì tốt lành, bao nhiêu người quen thế này, hắn không sợ đối phương ra tắy, còn đấu khẩu thì một trong "tứ tiện nhân" của học viện thương mại có sợ ai.
Cương rồi, một câu không hợp là cương luôn rồi, Tiêu Thanh Cương muốn khuyên bị Trương Kiệt gạt sang bên, chỉ mặt thằng béo, định nói nhưng mà không nói ra được, nhìn ra đối phương chẳng vừa gì, hơn nữa ngại thể diện người quen nữa, không thể nói gì quá đáng.
Thế là thành khó xuống thang, cả Dương Hồng Hạnh đi ra cũng cười khổ không thôi.