Chương 037: Có bạn từ phương xâ. (2)
“ Ê này, sao thế hả, tôi còn chưa giới thiệu mà đã nhìn nhau đắm đuối rồi. Nào để tôi giới thiệu, Trương Kiệt, đồng đội ... Phí Sĩ Thanh, lớn lên bên nhau từ nhỏ, bình thường gọi là Phí Béo, gọi thẳng là Béo cũng được, nhìn cậu ta béo không? Toàn do tới nhà tôi ăn chực đấy ... Trương Kiệt, anh xem lại mình đi, kém bạn tôi xâ quá, người ta ăn ra mỡ, anh ăn bao năm toàn lãng phí.” Giản Phàm vừa nói một cái đắc tội với cả hai đằng, Phí Sĩ Thanh gạt tấy Giản Phàm rằ, Trương Kiệt cũng chỉ mặt quát một cái, còn Giản Phàm chửi cả hai:” Chỉ cái gì mà chỉ, Phí Béo, mày năm xưa là tiểu đệ của tắo, phải có tự giác. Còn Trương Kiệt, tôi là lãnh đạo của anh đấy, muốn khiêu chiến quyền uy của lãnh đạo hay sao? Thích làm phản à?”
Giỏi quá rồi, mặt Phí Sĩ Thanh lần Trương Kiệt vặn vẹo, thấy rất mất thể diện.
Bên cạnh còn có mỹ nữ, Phí Sĩ Thanh sôi máu, nín nhịn nãy giờ trút ra lên: “ Vênh váo cái gì, mặt mày biến thành cái mông lợn mà còn vênh váo à?”
Bốn xung quảnh cười rộ lên, Tiêu Thành Cương và trực ban cười không đứng lên nổi, Dương Hồng Hạnh không ngờ Phí Sĩ Thanh mồm cũng ác như vậy, cười xấu hổ.
Phí Sĩ Thanh và Trương Kiệt cùng nhau chống lại Giản Phàm, một chế nhạo, một còn ý đồ sờ cái mặt mông. Trương Kiệt cười sáng khoái, nhìn Phí Sĩ Thanh bằng con mắt khác rồi, giờ ai chửi Giản Phàm càng hăng thì hắn càng thấy hợp ý, khoác vai thằng béo cảm thán:” Gặp nhau muộn quá rồi, người anh em, cậu đem lời tôi muốn nói lại không dám nói nói ra rồi, cô đọng trực tiếp thành kinh điển, ha ha ha ... Trưa nay đừng đi, tôi chưa bao giờ mời ai đâu, nhưng vì câu này tôi phải mời cậu một bữa.”
“ Ấy đừng đừng, tôi mời, tôi mời chứ ... Người anh em đội trọng án phải không? Thế này mới là cảnh sát chứ, nhìn mặt trắng của Oa cả kìa, a, giờ còn là mặt mông ha ha ha ..” Phí Sĩ Thanh quảy sang xưng anh gọi em với Trương Kiệt nhanh như chớp, chẳng mấy chốc như quen lâu năm, quả nhiên là cán bộ có khác, lật mặt thật nhanh:
Giản Phàm cười không chấp, đuổi Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương đi làm nhiệm vụ, sợ đồng đội trêu, kéo Phí Sĩ Thanh khỏi phòng trực ban, chửi mắng:” Sao chỗ nào mày cũng thế, điên điên khùng khùng, không thể gặp mày được, gặp là lắm chuyện.”
“ Bớt đi, làm như tắo thèm gặp mày lắm ấy, nếu không phải có em gái Hồng Hạnh, tắo thèm tới gặp mày, con người mày làm sao càng ngày càng khiến người ta muốn đánh vậy.” Phí Sĩ Thanh cũng đâu như xưa nữa, đối đầu chan chát:
Hai người vừa đi vừa đùn đẩy huých vai nhau, Giản Phàm tất nhiên không giận thật, Phí Sĩ Thanh càng như thế, chửi nhau vài câu rồi thành choàng vai nhau đi xiêu vẹo, bên này một câu mày béo lên, bên kia mày gầy đi. Nam nữ mà chia cách lâu thì dễ xâ mặt cách lòng, anh em thì lâu không gặp càng thân thiết, vui mừng lộ hết ra ngoài nét mắt.
Phí Sĩ Thanh bây giờ cứ vài câu đùa cợt lại xen vào mấy lời đậm sắc thái chính trị, càng ngày càng có trình độ ăn nói. Giản Phàm cảm tưởng mình rời xâ cuộc sống thường ngày rất lâu rồi, gặp Phí Sĩ Thanh một cái, bị kéo ngược trở lại tức thì, càng nói chuyện càng ba hoa đủ điều.
“ Này, hai anh đều là nam nhân, dính lấy nhau như thế không thấy sởn gai ốc à?” Cách đó không xâ có người nói một câu, nói xong xoay người đi lấy chiếc xe đỗ ở cổng chi đội:
Là Dương Hồng Hạnh, mỹ nữ lên tiếng, nói khó nghe ra sao Phí Sĩ Thanh cũng không giận, còn cười nịnh kéo Giản Phàm có vẻ miễn cưỡng đi theo, miệng nói:” Đi nào, đi nào ... Mẹ mày nhờ tắo mang đồ cho mày, mau đi lấy, tắo hay dở gì cũng là công tử từ cục trưởng, thế mà trong mắt mẹ mày, tắo như là sai vặt, tắo còn không dám không nghe ...”
Cái tính Phí Sĩ Thanh muôn đời không thay đổi, có tí công trạng là nó phải khoe cho hết, chẳng biết mang cho mình được bao nhiêu mà dứt khoát phải nói cho Giản Phàm áy náy mới chịu. Lúc lên xe Phí Sĩ Thanh giở trò bẩn, mở cửa sau đẩy Giản Phàm vào, sau đó tót lên ghế phụ lái ngồi sánh vai với mỹ nữ, vung tắy:” Khách sạn Holiday Cửu Đỉnh!”
“ Sao lại tới đó?” Giản Phàm giật mình, không khỏi hồ nghi:
“ Đồ ngốc, tắo có thẻ vàng ở đó, chị Tương cho, giảm giá 30%, rẻ hơn cả nhà chiêu đãi Ô Long.” Phí Sĩ Thanh khoe khoang:
Giản Phàm không bình phẩm gì, thấy Phí Sĩ Thanh ngó nghiêng đường phố, cái mông bự không chịu ngồi yên lấy một giây, hỏi:” Béo, nghỉ rồi hả? Lên tỉnh thành có việc?”
“ Ừ năm mới, đi mua quần áo mới.”
“ Lớn thế này rồi còn năm mới quần áo mới gì nữa, lại còn mò lên tận đây.”
“ Oa ca, tắo muốn mua ở Ô Long, nhưng mà cỡ của tắo không ai bán.” Phí Sĩ Thanh mặt mày đau khổ:
Dương Hồng Hạnh cười suýt lạc cả tấy lái, vội vàng tập trung nhìn đường.
Giản Phàm lạ gì thằng béo, lới nó nói mười phần tin ba là nhiều, bám lấy lưng ghế bên trên nhoài người tới:” Béo này, công phu hàm dưỡng của mày cao lên không ít đấy, từ lúc tắo thấy mày, mặt hí ha hí hửng như bắt được tiền, vậy mà nhịn được tới giờ này không nói. Chắc chắn là không chỉ đi mua quần áo rồi.”
“ Ha ha, mày làm cảnh sát không vô ích nhỉ, thế mà cũng nhìn ra được:” Phí Sĩ Thanh chỉnh lại tư thế ngồi đảng hoàng, cười giảo hoạt đáp lại:” Mày đoán xem.”
“ Hả? Chẳng lẽ lại đề bạt?” Giản Phàm giật mình, thằng này làm việc sớm hơn mình có hai tháng chứ mấy, sao mà đề bạt liên tục thế này, ngồi tên lửa cũng không nhanh thế:
“ Đề bạt lâu rồi, bây giờ tắo là điều phối viên phái tới ban tư pháp trấn, trợ lý trấn trưởng, thư ký văn phòng chính phủ trấn kiêm thư ký đảng úy trấn ... Mày là thứ bạn bè chẳng ra mẹ gì, đến lão tắm lão đại còn biết. Mà có biết thế kỷ 21 cần nhất là cái gì không? Là nhân tài. Biết nông thôn cần nhất là gì không? Là nhân tài đa năng ... Giống như tắo đây này.” Phí Sĩ Thanh lôi ra một đống chức vị làm người ta chóng cả mặt:” Có điều còn có thứ cao hứng hơn.”
Dương Hồng Hạnh khổ sở nín cười nhìn hai bảo bối sống trò chuyện, không cười không được, không phải lỗi của cô, từ lúc quen Phí Sĩ Thanh tới bây giờ, cứ nhìn thấy mặt hắn chưa cần nói gì là cô đã buồn cười rồi, lần đầu tiên trong đời cô thấy một người thể hình đặc sắc như thế.
Giản Phàm khơi lên hứng thú rồi, nhìn Phí Sĩ Thanh chằm chằm suy đoán:” Phải rồi, mày vào Đảng.”
“ Ài, sao nguyên tắc tổ chức mà cũng không hiểu, đảng viên dự bị phải mấy năm đấy. Mà vào đảng có gì cao hứng, cha tắo gọi điện nói một câu là xong rồi ... Xì, thiếu kiến thức, quê mùa, kém cỏi.” Phí Sĩ Thanh càng lên mặt tợn:
“ tắo đoán ra một chuyện, nhưng chuyện này không thể nào.” Giản Phàm chưa nói đã lắc đầu phủ nhận:
“ Nói, có chuyện gì mà không thể, mọi thứ đều có khả năng.”
“ Mày có bạn gái rồi? Cái kiểu khiến mày cao hứng tới quên mất cả bản thân, chỉ có thể là triệu chứng ảo tưởng điên cuồng với cô gái nào đó Xong rồi, tắo đoán đúng rồi.” Giản Phàm thấy Phí Sĩ Thanh kinh ngạc nhìn mình, vậy là bất hạnh nói trúng rồi:
Phí Sĩ Thanh trực tiếp giơ ngón giữa lên:” Mày nói kiểu gì thế? tắo vừa mới bắt đầu yêu đương mày đã xong rồi, xong rồi cái gì? Ngậm cái mồm quạ của mày lại cho tắo, bệnh ảo tưởng với nữ nhân thì mày còn nặng hơn tắo ... Cho mày biết, thời đi học mày hấp dẫn hơn tắo, tắo chấp nhận, còn bây giờ mày là cái thá gì, bằng vào thân phận công tử nhà cục trưởng, người tới nhà cầu thân nhận con rể cả đống, mỹ nữ mặc sức chọn ... Còn mày, mỗi cái mã ngoài thì cơm cháo gì.”