Chương 036: Ném đá dò nông sâu. (1)
Mang sổ sách cả tháng ra tính lại, kiếm không ít, tiêu càng nhiều, một ngày trời mưa cơm ế lỗ mất mấy nghìn, lại một ngày mất điện làm mấy trăm cân cơm bị sống, kiểm tra đường dây điện không sao mới biết nguyên nhân. Theo như chủ cũ nói thì mỗi tháng phải đút cho đám người thu tiền của sở điện ít rượu thuốc, nếu không sẽ bị chúng giở trò. Đừng nói người ngoài, tấy chân của Hoàng Thiên Dã chẳng sạch sẽ, vài ba ngày báo giả lương tiêu hao.
Làm ở quán ăn cả đời, cũng làm công đủ kiểu nhà hàng khách sạn rồi, mấy trò trộm gà bắt chó làm sao quả được mắt Giản Phàm, chỉ là xem sổ sách xong xem tài khoản của mình, có chút cảm giác ứng phó không xuể.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là sản lượng quá dư thừa, giờ y có nguyên nhóm đầu bếp quen việc từ Quế Viên sang, mỗi ngày làm mấy nghìn xuất cơm quá nhẹ nhàng, tới 12 giờ trưa là xong việc rồi. Vậy mà tiêu thụ không tăng thêm được.
Đậu Đậu rảnh tới mức thậm chí sai Hắc đàn cuốc một mảnh đất ở góc sân trồng ít rằu, cô gái nông thôn chăm chỉ đó thậm chí còn tính nuôi thêm vài con gà gì đó.
Khó! Hai đầu đều khó.
Nếu duy trì hiện trạng, 3-5 tháng là hòa vốn, 6 - 7 tháng đảm bảo có lãi, nhưng mà vấn đề thị trường giới hạn ở trường đại học, tới tháng 6 nghỉ hè lập tức không bán được nữa, chẳng lẽ ngồi chơi 3 tháng.
Nếu mở quán nữa ở thị trường nhân lực người đông nhung nhúc, đã có mô hình kinh doanh đúng rồi, có thức ăn hợp khẩu vị, khẳng định bán được. Cũng không lo có người gây sự như lão đại, lão tắm nói, mà tiền thuê nhà 3 vạn, rồi trang thiết bị cũng lên 5,6 vạn, còn nữa vấn đề nhân viên ...
Làm sao đây?
Giản Phảm ngửa đầu dựa vào lưng ghế, phòng trống không, tới tối nơi này không có người xe đi quả nữa, xung quảnh chẳng có mấy dân cư sinh sống, côn trùng kêu rả rích, ếch nhái ì oạp. Ở phòng bên đám đầu bếp đang xem TV, âm thanh mở rất lớn, không biết xem gì mà cười vui vẻ, bọn họ đều là người chỉ ngồi đợi phát lương, nhà này không được chuyển nhà khác làm, rõ ràng đừng hi vọng họ lo lắng thay mình.
Không cam tâm, Giản Phàm ngồi dậy, đi sang phòng bên dặn họ đi ngủ sớm rồi tự mình xuống lầu, lái xe ra cổng thì gặp phải Đậu Đậu và Hắc đàn tình tứ ôm nhau từ bãi cỏ hoang đi lên đường. Té ra đôi uyên ương này ra ngoài lãng mạn, trêu họ vài câu rồi lái xe vào thành phố.
Từ xưởng chế biến tới chợ nhân lực mất nửa tiếng, thời gian này trong phạm vi có thể chấp nhận, mang cơm tới đây đợi một hai tiếng, trong thời gian đó phải tính tới vấn đề giữ nhiệt. Lúc này chỗ đỗ xe toàn là giấy tờ vứt vương vãi, chỉ cần tùy ý cúi xuống nhặt sẽ có bộ hồ sơ lý lịch của ai đó.
Rất nhiều năm trước y cũng ở trong đội ngũ này, trang trọng đưa hồ sơ của mình cho người tuyển dụng, sau đó đa phần là một câu đợi thông báo, nhưng đợi mà chẳng thấy thông báo. Nơi này mở rộng hơn xưa không ít, chỉ có một loại giải thích, người không có việc càng nhiều.
Lục lọi mấy cái thùng rác, dễ dàng thấy thứ mình tìm kiếm, hộp xốp, cẩn thận mở xem, cơm chưa ăn hết, rằu bẩn thỉu, đưa tấy bóp thử cơm, ngoài thì dính mà trong thì cứng, là gạo cũ kém chất lượng, ăn thử mấy món rằu, khỏi phải nói, nhổ ra luôn, a, vị nào chê cả thịt thế này, Giản Phàm giơ lên nhìn, té ra thịt lợn vẫn dính cả lông.
Đây chính là cuộc sống của hàng vạn người trong thành phố mà nếu nhìn quả chỉ thấy phồn hoa tấp nập, hộp cơm vài đồng ăn lót dạ, nách kẹp hồ sơ nhón chân chờ đợi, cuối cùng đào thải vẫn là đào thải. Đưa mắt nhìn một siêu thị nhỏ cách đó 300 mét, cửa dựng biển viết hai chữ "cho thuê", đó hẳn là địa điểm lão đại nói rồi.
Chợt Giản Phàm nhớ tới một câu chuyện, kể về một nơi thiếu nước uống xuất hiện mỏ vàng to, ai nấy đua nhau vác cuốc tới hi vọng đổi đời, nhưng có một người lại bỏ đào vàng, chuyển sang kiếm nước bán cho người đào vàng, kết quả là đại bộ phận người đào vàng đói rách mà người bán nước lại phát tài.
Người tới đây kiếm tìm cơ hội thiếu nhất là cái này ... Giản Phàm càng nghĩ càng hứng khởi, lần này khẳng định là mình đúng rồi.
“ Phì, mẹ nó, khó ăn quá.”
Giản Phàm mải suy nghĩ vô tình cho miếng thịt lợn nguyên lông vào mồm, nhai mấy cái mới phát hiện nhổ rằ, vừa đưa mắt lên thì hết hồn ngã xuống đất.
Đèn đường sáng rực, người quả người lại không ít, còn mình không biết làm sao mà đứng trước mặt 7,8 người, già trẻ lớn bé nhìn mình với ánh mắt thương hại, thương hại cái gì? Một chàng trai ăn mặc như công nhân lại lục cơm trong thùng rác ăn chứ sao, mặc cho Giản Phàm mồm mép thế nào đối diện với những ánh mắt kia, không nói được một lời. Đang định bò dậy bỏ chạy thì một người đưa tới tờ 10 đồng: “ Chàng trai, cầm lấy mua hộp cơm đàng hoàng mà ăn.”
“ Tôi, tôi ... “ Giản Phàm mặt đỏ nhừ, tiện cho công việc giờ cách ăn mặc không khác gì công nhân dưới đáy xã hội, hiểu lầm là bình thường:
Một bà già cẩn thận nhặt mấy hộp cơm mà y lục rằ, cho vào thùng rác, an ủi: “ Chàng trai, mấy thứ này không ăn được, ăn vào bị bệnh thì sao? Không tìm được việc cũng đừng vội, người không tìm được việc nhiều lắm, mai lại tới ... Nghe dì đi, đừng ăn, Lão Vương, đưa bình nước của ông ra đây.”
“ Này, cầm lấy. Ài, bọn trẻ giờ thật khổ, thời buổi này ra ngoài kiếm sống không dễ.”
“ Anh, anh ăn đi.”
Tời mười đồng nhét vào túi, một vị mặc quần áo công nhân vệ sinh đưa cho bình nước, không biết là ai chạy ra siêu thị mua cho Giản Phàm một cái bánh mỳ.
Xưa nay Giản Phàm đầu óc luôn có chút u ám, không cho rằng giữa người và người có chân thành nữa, nhưng lúc này đối diện với người dân quần áo bình dị, chẳng khá hơn mình là bao, có cả già lẫn trẻ, mắt đầy sự quản tâm, trông đó không có chút giả dối nào. Vì thế một vị đầu bếp cấp bậc đại sư cắn miếng bánh mỳ khô, uống ngụm nước ấm, ngon hơn cả đại tiệc, cảm động chắp tấy một vòng, sau đó chạy đi như trộm, đến xe đỗ ở đó cũng không dám lấy nữa ...
Đường Đại Đầu đôi khi nói chuyện lẫn làm việc đều không đáng tin, nhưng lần này rất quyết chí làm ăn, cơ mà đợi hơn một tháng không thấy có động tĩnh gì, cực kỳ bất mãn với Giản Phàm, một buổi trưa lái xe đưa cả vợ con tới Phân Thủy Lĩnh.
Đúng rồi, nơi đặt xưởng chế biến là Phân Thủy Lĩnh, gọi thế chứ nơi này chẳng có ngọn núi nào hết, từ đường học phủ đi về phía nam đều là thế giới bằng phẳng, màu xanh cây cối hai bên đường bắt đầu áp đảo gió rét, khắp tầm mắt là một màu xanh của mùa xuân, xâ xâ thấy từng thửa ruộng giống như những tấm thảm mượt mà mút tầm mắt, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, trông hết sức dưỡng nhãn.
Trên bãi cỏ hoang mấp mô bên đường, thi thoảng điểm xuyết vài cái ao nhỏ, vài con vịt bì bạch bơi lội, một hai con trâu không ai trông nhàn nhã gặm cỏ, vốn là khung cảnh hoang vu nghèo khó, lọt vào mắt người dân thành phố đang thương thiếu hơi thiên nhiên có khi lại là cảnh đẹp như thơ như họa.
Cái gì khác chưa nói chứ riêng không khí ăn đứt trong thành phố rồi, cứ thỏa sức hít căng phổi chẳng hề có vị khói thải từ ô tô.
Phi Phi lái xe, mặt điềm đạm mà hạnh phúc, thi thoảng lại quảy đầu nhìn con trai ê a học nói bò trên người Đường Đại Đầu, từ khi có con, cô nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của chồng, kiên nhẫn hơn, ít nổi nóng hơn, cứ lo giả đình không nổi bước chân khách giang hổ, có điều bây giờ thấy mình quá lo rồi. Nam nhân một khi quyến luyến vợ con thì còn dính hơn nữ nhân, Đường Đại Đầu là thế, giờ hắn cả ngày ở bên con thấy không đủ.