Hắc Oa

Chương 040: Tựa đúng tựa sai. (1)

Chương 040: Tựa đúng tựa sai. (1)

Vừa xuống xe, Giản Phàm theo thói quen đi nhanh xuống bếp, một đám đồng đội kéo lại, áp giải vào văn phòng đội trưởng. Quy củ cũ, phạm sai lầm thì phải phê bình, nghe nói trước kia có người bị đội trưởng tát hộc máu mồm. Bốn người đẩy Giản Phàm vào xong là đóng ngày cửa lại, cứ như đóng cửa thả chó, rồi áp tai vào cửa nghe ngóng, thế' nào Giản Phàm bị một trận đòn thì họ mới hả.
Tần Cao Phong vẫn kiểu ngồi lưu manh gác chân lên bàn như thế, Giản Phàm thì không còn vẻ thần khí vừa rồi, cảm giác giống như học sinh gây họa tới trước mặt giáo viên vậy. Chỉ khác là không phảu thụ động sợ hãi đợi trừng phạt, mà sẵn sàng chịu phạt.
“ ra rồi, cảm giác ra sao? “ Tần Cao Phong vươn vai một cái hời hợt hỏi:
“ Không có cảm giác gì.”
“ Có ý định gì không? Có tính toán gì không?”
“ Bây giờ thì chưa.”
“ Ừ, lại xem cái này đi.”
Tần Cao Phong chỉ hỏi vài câu, hơi ngạc nhiên, thằng nhóc này bị đưa đi có vài hôm thôi mà có cái thần thái sóng gió không nản lòng, đưa tới một văn kiện đóng dấu đỏ, là thông báo xử phạt. Đại khái là đồng chí Giản Phàm trong khi chấp hành nhiệm vụ, vì từ ý rời bỏ chức vụ khiến nghi phạm chạy thoát, khiến vụ án không phá đúng hạn, hơn nữa lại còn xung đột với người dân, ngộ thương quần chúng, sau khi nghiên cứu, quyết định cảnh cáo nghiêm khắc.
Giản Phàm chỉ đọc lướt quả, lòng sáng như gương, ngày cả cục không đưa xử phạt, chắc chắn là đội trưởng ra tấy rồi, mà cục không muốn mở rộng phạm vi sự việc, kéo vụ án vào chuyện riêng để xử phạt. Có điều xử phạt thế này đủ nghiêm, đang kỳ thực tập, sẽ ảnh hưởng không tốt tới sau này. Đọc xong đặt thông báo lên bàn, vẫn đứng nghiêm không nói.
“ Không có chút cảm tưởng nào à?” Tần Cao Phong rụt chân lại nhìn Giản Phàm, thực sự hứng thú rồi, tố chất này nói nghìn người có một thì quá khoa trương, ít nhất hắn chưa từng thấy:
“ Tôi còn tưởng bị khai trừ cơ.”
“ Vậy cậu có muốn bị khai trừ không?”
“ Chẳng sao cả, tôi không thấy làm cảnh sát thì có gì hơn, phải làm sao cứ thế thôi, rời khỏi nơi này tôi vẫn sống được.” Giản Phàm thực sự thay đổi rồi, trước kia dọa mẹ bỏ nhà ra đi, bị mẹ quát lại một câu đã sợ, sợ ra ngoài kia phải sống ra sao, ăn ở đâu, ngủ ở đâu, giờ y có lòng tin đối diện với những vấn đề đó:
“ Ha ha ha ha ... “ Tần Cao Phong đập bàn cười ngả người ra sau, gật gù đưa cho một tờ giấy: “ Khá lắm, tiến bộ rồi, sái thoát lắm, vậy nhìn cái này xem có thể sái thoát được nữa không?”
Giản Phàm vừa xem một cái, quả nhiên là không sái thoát được nữa rồi, lửa giận bùng cháy nói lớn: “ Tám vạn? Sao chúng không đi cướp ngân hàng đi, lần trước tôi bị đánh thế nào, vậy mà viện phí có 800 thôi, dám đòi tôi tám vạn? Đội trưởng, anh thừa biết tôi có bao nhiêu tiền, giam tôi lại đi cho xong.”
Đúng, sái thoát sao nổi, vẫn là người phàm trần thôi, nhưng Tần Cao Phong nhìn Giản Phàm càng thêm hứng chí: “ Dù cậu bị giam hai năm, bồi thường dân sự vẫn phải chấp hành, dù cậu không đền, cha mẹ cậu biết vẫn sẽ đền.”
Nhắc tới cha mẹ, lửa giận của Giản Phàm tắt ngúm luôn, có chút sợ hãi:” Đội trưởng, cha mẹ tôi có biết không?”
“ Cậu có muốn cha mẹ cậu biết không? “ Giản Phàm lắc đầu ngay, nếu cha mẹ mà biết sẽ bỏ việc, bỏ quán lên tìm con trai, cảnh tượng đó, y không chịu được nhất.
Tần Cao Phong thong thả nói: “ Không ai nói với họ, tôi nói chuyện với chú hai cậu rồi, chuyện này xứ lý riêng. Còn tiền, nói ra không nhiều, dưới tình huống bình thường, khai trừ xong rồi ngồi tù ba năm, số tiền này coi như mua lại cảnh phục cho cậu. Thế nào, vẫn không có ý nghĩ gì à?”
Giản Phàm bình tâm tính toán, hơn nửa năm quả, gửi cho em gái không ít tiền, dù chi tiêu tiết kiệm, nhưng thu nhập không cao, thêm vào 5 vạn lấy từ Cửu Đỉnh, vẫn thiếu hơn 2 vạn nữa.
Tần Cao Phong như muốn kích động Giản Phàm vậy: “ Xót tiền rồi chứ gì, lúc đấy người hung hăng thế, giờ hối hận chưa?”
“ Chẳng có gì phải hối hận cả, đội trưởng, anh phê bình tôi đi, dù sao anh cứu tôi lần này, tôi nhận ân tình của anh. “ Giản Phàm có chút bất cần đời nói:
Tần Cao Phong không có ý trách mắng: “ Phê bình thì đương nhiên rồi, nhưng không phải vì cậu đánh người, mà vì thủ pháp quá kém, tới cả lưu manh trên đường còn biết kéo người ta vào chỗ không người mới ra tắy, sao cậu không nhịn được? Lần sau muốn đánh người thì nên cân nhắc hậu quả trước hẵng làm, có làm cũng phải làm không ai biết. Còn cám ơn tôi thì không cần, đồng đội của cậu bỏ công sức không ít, hơn nữa người giúp cậu nhiều nhất là Đường Đại Đầu, nếu không phải người ta gây áp lực, không đơn giản là 8 vạn đâu, tìm cơ hội mà cám ơn.”
Giản Phàm bất ngờ lắm, cái tên mà y ít ngờ nhất:” Đường Đại Đầu sao?”
Tên đầu to đó đâu có mặt, vừa mới quên hắn, hắn lại nhảy rằ, thế giới này thực sự nhiều chuyện làm người ta nghĩ vỡ đầu không rằ.
“ Có gì lạ, với thể chế hiện nay, tôi không thể giúp cậu quá nhiều, cho nên phải dùng người nằm ngoài quy tắc ra tấy cứu cậu. Mọi con đường đều dẫn tới La Mã, chúng ta phá án còn cần họ cung cấp thông tin mà. Mỗi loại người có một cách dùng khác nhau, giống như chuyện cậu gặp phải, cậu có cả vạn cách giải quyết, nhưng cậu chọn cách ngu xuẩn nhất.” Tần Cao Phong có vẻ vô cùng thất vọng:” Cậu biết tôi kỳ vọng vào cậu cao hơn thế.”
Giàn Phàm cúi đầu, lần này không có gì để nói, thực sự làm chuyện ngu xuẩn tới cực điểm.
“ Tôi hi vọng chuyện này không tạo thành ảnh hưởng cực đoan nào với cậu, quy tắc xã hội bây giờ là thế, người có tiền họ có quyền, so với họ, cậu chẳng là cái gì hết. Thử nghĩ xem, nếu không phải là cảnh sát, không có nhiều đồng đội giúp đỡ, không có Đường Đại Đầu ra mặt thì kết quả thế nào? Khuynh giả bại sản, vẫn phải vào tù, tiền, tự do, nữ nhân và cả tư cách sinh tồn của cậu cũng bị tước đoạt, đó là quy tắc. Hình thái xã hội có thay đổi thì quy tắc cá lớn nuốt cá bé không đổi.”
“ Đội trưởng, ý anh là gì?” Giản Phàm nghe mà lạnh lưng, cảm giác đội trưởng có ý ám chỉ, bình thường cảm thụ không sâu, bây giờ mới thấy những lời của đội trưởng luôn không đơn giản:
“ Khi ở điểm cuối của chuỗi thức ăn thì cậu không có tư cách gì hết, muốn có tiếng nói, cậu phải vươn lên đứng tầng trên chuỗi thức ăn. Chuyện đó còn xâ lắm, với cậu bây giờ phải biết sinh tồn và tự bảo vệ mình rồi từ từ trưởng thành. Giản Phàm, ai cũng nói cậu ngu ngốc, nhưng tôi cho rằng cậu thậm chí thông minh hơn tuyệt đại đa số mọi người, cậu có thể hiểu ý tứ của tôi là minh chứng, nếu vào đó nhất thời nóng đầu lên, mọi chuyện tôi làm ngoài này là vô nghĩa. Tôi đã đặt cược vào cậu, tôi tin trên đời này có chỗ giành cho cậu, giờ nói cho tôi biết, có tính toán gì với cuộc sống sau này chưa?”
“ Thực tập gây họa, đường hoàng tự đội một cái nón xanh lên đầu, ai ai cũng biết, đội trưởng, anh nói tôi phải làm sao?” Giản Phàm hỏi ngược lại:
“ Chuyện tình cảm thì tôi không hiểu lắm, nên chẳng thế nói gì, nhưng nếu cậu vẫn cứ như cũ, dù cậu thoát khỏi bóng ma này, kiếm cô gái khác, kết cục vẫn vậy thôi. Trước tiên hãy giải quyết cuộc sống đã rồi hẵng nghĩ tới tình cảm ... Tôi chỉ có thể giúp cậu tới thế, bây giờ phải trông vào cậu thôi, có điều thế này, làm cảnh sát vài năm, cũng phải để lại cái gì chứ? Đừng để không làm nữa, cuộc sống cũng không lo nổi.”
Giản Phàm lòng máy động, gật đầu:” Tôi nghe anh.”
“ Tạm thời chưa biết làm gì thi tôi cho cậu một mục tiêu sống.” Tần Cao Phong lấy ra một danh sách:” Vấn đề tiền thì tạm thời giải quyết rồi, 8 vạn do trong đội góp, tôi 2 vạn, Hồ Lệ Quân và bạn học của cậu, danh sách đây. Phần của tôi thì cậu không phải vội, người khác thì nghĩ cách trả đi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất