Hắc Oa

Chương 041: Tựa đúng tựa sai. (2)

Chương 041: Tựa đúng tựa sai. (2)

Giản Phàm nặng nề nhìn danh sách mười mấy người, đội trưởng 2 vạn, Hồ Lệ Quân 1 vạn, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân 1 vạn, những người còn lại dăm ba nghìn. Mình giỏi thật, làm việc chưa được một năm làm ra được một đống nợ, thật ngu xuẩn, danh sách này như tảng đá đè lên lòng, nhưng cũng làm người ta ấm lòng.
Món nợ này không phải là tiền, tiền nhẹ thôi, ân tình thì quá nặng rồi, Giản Phàm cẩn thận gấp gọn gàng cho vào túi áo, nghiêm mặt nói:” Anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng trả lại tiền.”
Động tác này làm Tần Cao Phong rất tán thưởng, chú nhóc quả thật là tỉnh người rồi, mỉm cười:” Đi đi, tất cả như cũ, nên làm gì thì làm nấy, mấy vạn đồng chẳng đè chết được ai, mặc bộ cảnh phục này mà bị vài vạn đồng mà u sầu chỉ khiến thành trò cười cho người ta thôi. Sau này gặp chuyện nên động não nhiều vào, đừng để đầu óc rỉ xét. À quên, chớ quên tập bắn ...”
Giản Phàm vô cùng cảm kích nhìn đội trưởng lại gác chân lên bàn xem thứ gì đó, từ khi vào đội luôn được đội trưởng chiếu cố mà không yêu cầu gì ở mình, muốn nói cám ơn, hình như nói thế dư thừa, cung kính kính lễ rồi lui ra ngoài.
“ Giản Phàm!”
Vừa mới ra ngoài liền có tiếng gọi, Giản Phàm quảy đầu sang thấy Lương Vũ Vân chạy tới, theo sau là Dương Hồng Hạnh, bất giác sờ túi rồi thở dài phát ra một câu:” À, lát nữa anh đi lấy tiền trả mọi người.”
Lương Vũ Vân cười rũ cả người, cô gái này vốn luôn thẳng tính, nghĩ sao là nói vậy:” Đại tỷ, chị nhìn xem, nhìn cái vẻ mặt của anh ấy, bị giam tới ngốc rồi, cứ như chúng ta tới đòi tiền vậy.”
Dương Hồng Hạnh chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn Giản Phàm đầy ắp vui mừng.
Giản Phàm không để ý lời trêu chọc đó, chắp hai tấy trước ngực, thành tâm nói:” Cám ơn cả hai, nhưng tiền thì nhất định phải trả.”
“ Anh thật là.” Dương Hồng Hạnh hiển nhiên là bất mãn với thái độ quá hiện thực của Giản Phàm:” Phòng trực ban có đồ của anh, Lưu Hương Thuần mang tới.”
“ Ồ, anh biết rồi, cám ơn.” Giản Phàm xoay người đi, mặt không có chút cảm xúc nào, khỏi nói là đồ chia tấy của Hương Hương, thêm vào lời nhắn, đường ai nấy đi, không cần gặp lại, gọn gàng sạch sẽ:
“ Giản Phàm, nghĩ thông một chút, bọn em gặp Lưu Hương Thuần rồi, đó là cô gái tốt.” Lương Vũ Vân nói luôn, ấn tượng về buổi gặp gỡ đó vẫn như mới, cô ngả về phía Lưu Hương Thuần nhiều hơn là Giản Phàm:” Em thấy, trách nhiệm chủ yếu là ở anh, người ta ở bên anh bảy năm, một lòng một dạ với anh, còn anh lăng nhăng vô số, người ta chẳng quả chỉ tìm một nam nhân thực lòng yêu mình thôi, chẳng sai gì.”
Giản Phàm quảy lại, chuyện này bất kể thế nào cũng không thản nhiên đối diện được trừng mắt với Lương Vũ Vân.
Lương Vũ Vân đâu có sợ, hừ một tiếng:” Anh trừng mắt cái gì chứ? Em thấy anh thật vô tình, hôm quả em và đại tỷ tới ban đốc sát xem lời khai của anh, không ngờ anh phủ nhận quản hệ với Lưu Hương Thuần, còn tự nhận mình bạn gái vô số. Thôi, em chẳng buồn nói anh nữa, dù sao em sớm biết nam nhân chẳng có kẻ nào tốt đẹp.”
Giản Phàm không giải thích, nhìn Dương Hồng Hạnh, hít sâu một hơi hỏi:” Còn em nữa, em có muốn nói gì không? Nói luôn một thể đi.”
“ Có, bọn em nói chuyện với Lưu Hương Thuần rất lâu, cô ấy nói, anh chỉ biết ăn, không hiểu lãng mạn là gì, không cầu tiến bộ. Mà Vu Dược Long lại là giám đốc trẻ nhất công ty trong công ty di động, người ta theo đuổi cô ấy hơn một năm, tặng hoa hồng hơn một năm, gió mưa không đổi, một tuần trước họ mới bắt đầu hẹn hò. Em thấy ở mặt này, anh kém người ta quá xâ, cô ấy không phải chỉ vì chê anh nghèo không nhà không xe đâu, Lưu Hương Thuần không phải cô gái tham tiền tới mức đó, mà thực sự bị chân tình của Vu Dược Long làm cảm động.” Dương Hồng Hạnh thoáng ngần ngừ, rốt cuộc cũng nói, cuối cùng ánh mắt phúc tạp khuyên nhủ:” Giản Phàm, kỳ thực anh nghĩ xem, họ mới tới với nhau được một tuần thôi, còn anh và cô ấy có cơ sở tình cảm rất sâu, nếu anh muốn vãn hồi vẫn có cơ hội, trong lòng cô ấy vẫn còn anh. Nếu không đã chẳng giúp bọn em khuyên Vu Dược Long đồng ý hóa giải.”
“ Nói hết chưa?”
Hai người gật đầu, bọn họ được Hồ Lệ Quân ủy thác, sợ Giản Phàm không vượt quả được thất bại tình cảm này.
“ Được, vậy có muốn nghe ý nghĩ của anh không? Có muốn anh báo cáo tư tưởng không?” Giản Phàm thấy hai cô gái gật đầu, nói:” Chủ đề này, chúng ta chỉ nói một lần với nhau thôi nhé. Dương Hồng Hạnh, cái thứ lãng mạn mà em theo đuổi, với người bình thường là vớ vẩn, tặng hoa hồng một năm à, anh muốn chứ, nhưng anh có thể không? Anh tốt nghiệp một năm, ngày cả công việc cũng không có, anh lãng mạn được không? Thứ hai, anh biết mình từng rất lăng nhăng, một lần hay vô số lần đều giống nhau, anh không bao biện, tìm lý do chứng minh mình vô tội là vô sỉ, thẳng thắn thừa nhận hành vi cũng là vô sỉ, ý đồ đem lý do đổ cho bên còn lại càng vô sỉ. Nếu có lý do cho bất kỳ hành vi vô sỉ đó, thì là vô liêm sỉ. “
“ Còn em Lương Vũ Vân, anh không phủ nhận quản hệ với Lưu Hương Thuần, nhưng chuyện này có thể nói với ban đốc sát sao, anh có thể không cần thể diện, nhưng để ban đốc sát đi hỏi cô ấy, hay ho lắm à? Đem so anh với Vu Dược Long gì đó, Lưu Hương Thuần muốn lựa chọn anh tắ, anh có thể hiểu, thứ anh ta mang tới cho cô ấy những thứ mà anh không thể. Anh không biết cô ấy còn tình cảm với anh không, có hối hận không, ít nhất sau này anh không hối hận, không phải áy náy với cô ấy nữa.”
“ Giờ anh thấy, mình chẳng quả chưa đủ vô sỉ mà thôi.”
Đó là tâm thái phức tạp vừa phẫn hận lại có thành phần bảo hộ, có lẽ Lương Vũ Vân và Dương Hồng Hạnh còn chưa thể hiểu.
“ Thật đúng là, bọn em nên đi thử IQ xem, một ngốc, một chậm phát triển, đây là chuyện càng bôi càng đen, các em khuyên nổi sao? Khi anh yêu cô ấy, hai đứa còn chưa thành niên đâu.” Giản Phàm nói xong vẫy tấy bỏ đi:
Mãi hồi lâu Lương Vũ Vân mới hậm hực nói được một câu:” Đại tỷ, anh ấy bị đánh trúng chỗ thần kinh yếu nhất của nam nhân rồi, sau này chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Dương Hồng Hạnh ngây người nhìn theo bóng lưng cô tịch Giản Phàm, vốn bị Lương Vũ Vân kéo đi rồi, lại đột nhiên hỏi:” Vũ Vân, em nghĩ Giản Phàm có phải là người vô tâm, không hiểu chuyện lãng mạn không?”
“ Anh ấy à, quản tâm tới mức nhiều chuyện thì có, ở đội, có gì mà anh ấy không quản ... Ồ, em hiểu ý chị rồi. “ Lương Vũ Vân mới còn chưa hiểu ý của Dương Hồng Hạnh trả lời có phần tùy tiện nói, nói một nửa khựng lại, suy nghĩ rồi mới đáp:” Bây giờ chàng trai biết quản tâm tới người khác như anh ấy hiếm lắm, có lần anh ấy còn làm chị Sử cảm động suýt khóc mà, còn nói về lãng mạn, hai người nắm tấy nhau ngắm trăng tản bộ bao nhiêu ngày, chị phải hiểu hơn em rồi.”
Dương Hồng Hạnh gật đầu, tất nhiên cô hiểu:” Vậy em bảo, anh ấy có phải là người không chịu thay đổi phấn đấu không?”
“ Ừm, anh ấy có vẻ không có chí lớn, nhưng chuyện gì anh ấy cũng cố gắng làm tốt nhất trong khả năng của mình, em thấy một nam nhân như thế là được.”
: Câu cuối, anh ấy có lăng nhăng không?”
Lương Vũ Vân cười hì hì xỉa tấy vào ngực Dương Hồng Hạnh:” Chị tới giờ chưa thất thân, đó là câu trả lời rõ ràng nhất.”
“ Vũ Vân, em muốn chết.” Dương Hồng Hạnh đỏ mặt muốn đá, Lương Vũ Vân cười khanh khách chạy mất, thở dài đứng lại, có lẽ chuyện giữa hai người họ, người ngoài không cách nào hiểu hết, chỉ khẽ lắc đầu:
Giản Phàm lấy cái ba lô du lịch từ phòng trực ban đem về phòng, sau đó đi rút tiền, trả tiền và không ngừng cám ơn, trong thẻ chỉ có 5 vạn 4000, lấy ra 5 vạn đi trả. Đội trưởng thì có thể hoãn lại một chút, Hồ Lệ Quân thì đi bắt nghi phạm cuối cùng rồi, có điều dù cô ấy có mặt, mình cũng chẳng còn tiền.
Chớp mắt một cái, cả vợ và tiền đều mất, vẫn còn nợ cả đống, đợi hết giờ đi tìm cứu binh, ở Đại Nguyên người có thể giúp mình chỉ có lão đại và lão tắm. Lão đại không có nhà ở Đại Nguyên, không tiện mở miệng, còn mỗi lão tắm.
Anh em sống với nhau bốn năm, tất nhiên là quá hiểu dáng vẻ ấp úng, muốn nói lại thôi kia là gì, Hoàng Thiên Dã cười:” Có phải là làm cô bé kia ễnh bụng lên, tới vay tiền viện phí không?”
Giản Phàm thở dài:” Đúng một nửa, đối tượng là nam.”
Lão tắm hứng chí nghe xong, thất vọng chửi Giản Phàm ngu xuẩn, bằng số tiền đó chơi được cả đống nữ nhân, không đáng vì một nữ nhân mà mất lý trí, có điều tiền thì không nói một lời, cho vay 2 vạn, lại gọi cho Phí Sĩ Thanh, thằng đó tiền riêng không ít, biết anh em gặp nạn, bắn ngày 1 vạn nữa tới.
Cái nhìn của lão tắm về nữ nhân đôi khi hơi cực đoan, có lẽ vì nghề nghiệp, trong nhà mở quán bar giờ lại kinh doanh mấy món đồ chơi tình dục, thấy nhiều việc.
Hai anh em ngồi đối diện, chỉ có rượu xuông không đồ nhắm, Hoàng Thiên Dã uống tới say rồi nói:” Có cách kiếm tiền, chơi không, làm vài tháng là trả được nửa số nợ. tắo sợ mày mặt mỏng nên lần trước không nói, anh em ta liên thủ, khẳng định là chỉ lãi.”
Giản Phàm nâng chén lên cụng một phát:” Làm, đừng nói mày thuê tắo, mày bao tắo tắo cũng làm.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất