Chương 042: Cuộc đời không cho ai ngoại lệ.
Thời gian cứ lạnh lùng trôi đi, đại đội hình cảnh số một nằm khuất sau trung tâm thương mại Ngũ Nhất vẫn bình lặng như vậy cho dù mỗi ngày có không ít những tên tội phạm hung ác được đưa về hoặc đưa ra khỏi nơi này, nhưng nó tựa hồ vẫn cứ thế.
Kỳ thực, rất ít việc gì có thể khiến nơi này phải giật mình, một đội mà mỗi năm xử lý hơn 3000 vụ án hình sự, có máu me, có bạo lực, có mưu mô lừa gạt, ở trông cái không khí trắng đen lẫn lộn ấy, rất khó khiến người ta cảm giác sự tồn tại của tình cảm ấm áp. Cho dù người lương thiện nhất, hèn nhát nhất mà ở nơi này lâu cũng nhiễm tính hung bạo. Một vị hình cảnh lâu năm nói, chứng kiến quá nhiều vụ án, xử lý quá nhiều vụ án, sẽ sinh ra thất vọng thậm chí tuyệt vọng với con người, cả bản thân.
Đúng rồi, chứng cứ trên lý luận thì người ta gọi đó là bệnh nghề nghiệp, còn ở hiện thực, cứ tới đội cảnh sát hình sự mà xem, trong đó mười người thì hết bảy tám là hung thần ác sát, gặp ai cũng lầm lì hoặc hung dữ, trừ người trong nghề, người ngoài rất khó tiếp cận.
Cách đây không lâu nơi này xuất hiện một ngoại lệ, một chàng trai lúc nào cũng tươi cười ấm áp như ánh nắng buổi sớm, lúc nào cũng ân cần giúp đỡ mọi người, đó có lẽ là nguyên nhân mà người trong đội một đều thích Giản Phàm.
Thế nhưng bây giờ, ngoại lệ duy nhất đó không phải là ngoại lệ nữa, khi chàng trai đó điên lên thậm chí còn đáng sợ hơn cảnh sát bình thường, rất khó tưởng tượng một chàng trai có phần nhát gan dám rút súng đuổi tội phạm, dám đánh người giữa đường.
Sau khi xử phạt, trong mắt người đại đội một, Giản Phàm hình như vẫn thế, vẫn đi làm đúng giờ, nhưng hiệu suất thì có vấn đề, không phải giảm mà còn tăng, công việc trong kho súng đã không đủ cho y làm nữa, Giản Phàm đa số thời gian chui vào phòng hồ sơ. Sử Tĩnh Viện nhiều lần muốn cùng Giản Phàm ngồi xuống trò chuyện, sợ y nghĩ không thông, nhưng nhìn một cái cho rằng mình nghĩ nhiều rồi. Giản Phàm giống như một con mọt sách thực sự, chất đống hồ sơ xem say sưa, thậm chí có lần ôm hồ sơ ngủ gục trên bàn.
Ăn vẫn thế, ngủ vẫn thế, nói chuyện cũng vẫn thế, đương nhiên là không ai cho rằng Giản Phàm có vấn đề gì, cười ít đi thì mọi người hiểu, thất tình mà, lại là mối tình đầu, luôn là thứ khiến người ta đau đớn nhất.
Thời gian trôi đi, mọi người cũng quên dần, ai chẳng có lo toan bộn bề riêng, sao mãi chú ý tới người khác được, đến tháng năm trời bắt đầu nóng, rồi tháng sáu, cái nóng càng khiến người ta không chịu nổi.
Người đầu tiên phát hiện ra vấn đề là Dương Hồng Hạnh, chẳng phải là thấy biểu hiện của Giản Phàm chỗ nào không đúng, chỉ là nói chuyện càng thêm chướng tắi, đi làm không để ý tới người khác, đặc biệt là nữ nhân. Hết giờ làm là không thấy bóng dáng đâu, biến mất hoàn toàn, gọi di động cũng không tìm thấy.
Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân đi hỏi, ai ngờ Giản Phàm chẳng thèm để ý, còn nói một câu :" Ngoài tám tiếng theo quy định, anh làm gì em quản được à? Anh đi tán gái, đi hẹn hò, kiếm nữ nhân chơi tình một đêm,
ảnh hưởng gì tới em? Nhiều chuyện!
Hai người nghẹn không nói được gì, Dương Hồng Hạnh vừa giận vừa thương, muốn giúp Giản Phàm mà không biết bắt đầu từ đâu. Còn Lương Vũ Vân học phân tích tâm lý được lừng chừng thì khẳng định, Giản Phàm vì thất tình khiến tính cách thay đổi, thái độ bất thiện với nữ nhân đã lên tới mức căm thù, vì thế mà càng buông thả quản hệ nam nữ, nói không chừng dựa vào khuôn mặt đẹp trai và thân phận cảnh sát đi dụ dỗ những cô bé ngây thơ.
Ở đại đội một chỉ Sử Tĩnh Viện là còn nói chuyện được với Giản Phàm, sau hơn một tháng chưa thấy y cười dù một lần, ba người ngồi xuống tâm sự, trong đó hai người ít nhiều lo lắng, chuẩn bị theo dõi xem y làm cái gì.
Ngày hôm đó vừa hết giờ làm, Dương Hồng Hạnh và Lương Vũ Vân về trước một bước, chui vào một cái xe đi thuê đỗ ở đầu ngõ, không lâu sau Giản Phàm đi rằ, không như trước kia cả ngày thích mặc cảnh phục nữa mà mặc cái áo thun rộng, quần jean đã dặt tới bạc màu, trông cơ bản giống như thanh niên bình thường ăn xong đi hóng mát. Vừa xoay người liền nhìn sau lưng có chữ lớn: I am Single!
Ngày cả thứ hàng lề đường 10 đồng mà mặc cũng ra cá tính, Lương Vũ Vân ngồi trong xe chỉ trỏ cười ngặt nghẽo, Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm đi một đoạn mới lái xe theo sau.
Có điều đi theo rất lâu, hết đường Ngũ Nhất lại tới cầu Nghênh Trạch, vào đường Tân Hà, hai người đi theo nửa tiếng, bùm, chớp mắt biến mất ở quảng trường Trung Tây.
Hai người lái xe mấy vòng quảnh quảng trường mà vẫn không thấy bóng dáng Giản Phàm đâu, đây là quảng trường lớn thứ hai ở Đại Nguyên, mùa hè vô cùng náo nhiệt, trời vừa mới tối là các giả đình từ tiểu khu xung quảnh. Học sinh từ trường học phụ cận túm tụm kết bạn đi chơi, còn có cả những đôi tình nhân tấy trong tấy ngọt ngào, nhốn nha nhốn nháo hơn nghìn người, hoặc nhún nhảy theo chiếc loa lớn, hoặc là vào quán nhỏ ở chợ đêm, trẻ con đá cầu trong sân, đông đúc tới tận 0 giờ.
Dọc hai bên mé đông nam quảng trường là mười mấy quán bia, quán bán biến đồ ăn nhanh, các loại món ăn vặt, người đi quả có thể gọi một cốc bia mát lạnh ngồi xuống nghỉ tạm, đó là hưởng thụ không thể thiếu trong mùa hè.
Không tìm thấy Giản Phàm, hai người xuống đi dạo, lòng thực sự tin Giản Phàm nói không chừng là tới đây săn tìm mỹ nữ rồi. Lại đi dạo thêm mười mấy phút, đanh đá từ chối mấy thanh niên không biết sống chết tới tán tỉnh, hai người có hơi khát, định đi uống một chút rồi về, đột nhiên Lương Vũ Vân cứ như nhìn thấy ma, kéo Dương Hồng Hạnh rối rít gọi:” Đại tỷ, đại tỷ nhìn kìa ... đó ... chẳng phải là anh ấy à?”
Dương Hồng Hạnh quảy người lại với tốc độ nhanh nhất, cách đó không xâ là một cái quán đơn giản dựng bằng vải bạt đỏ, người đứng bên sạp hàng không thấy rõ mặt, nhưng mấy chữ "I am Single!" Lại thấy rõ ràng, quán treo một tấm biển, "Mỳ tạp toái lỗ trấp". Làm ăn có vẻ tốt lắm, bảy tám cái bàn chật kín khách, nhìn bên nồi người đang cầm dao thoăn thoắt kia không phải Giản Phàm thì là ai?
Lương Vũ Vân mắt tròn mắt dẹt:” Oa, không phải chứ, anh ấy cam tâm đọa lạc tới mức bày quán bán giữa đường à?”
“ Cái gì mà đọa lạc, thật là ...” Dương Hồng Hạnh thấy tim bị bóp chặt, càng nhìn Giản Phàm chăm chú làm việc càng có cảm giác muốn khóc, không phải nói cũng biết là do món nợ oằn lưng kia rồi:
Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh dợm bước thì vội kéo lại, can ngăn:” Này đại tỷ, đừng tới, chị muốn làm anh ấy khó xử à?”
Cũng phải, Dương Hồng Hạnh vẫn quảy đầu nhìn về phía Giản Phàm, bần thần lẩm bẩm:” Vậy chúng ta phải làm sao?”
“ Làm sao là làm sao? Coi như không thấy mà thôi, tự tôn của anh ấy cao như thế, vừa thả ra một cái là trả sạch nợ cho mọi người, không rõ vay mượn ở đâu, nhưng chắc chắn là nợ một khoản lớn rồi, nghe nói anh ấy không dám để giả đình biết. Hơn tháng quả chắc là đều tới đây rồi, nếu người trong đội biết, sẽ làm anh ấy tổn thương cỡ nào.” Lương Vũ Vân thấy Dương Hồng Hạnh không đành lòng, cứ như chỉ muốn chạy tới ôm Giản Phàm mà khóc vậy, vội vội vàng vàng khoác tấy kéo đại ty si tình này về phía ngược lại:
Đột nhiên có điện thoại, của Tần Cao Phong, Dương Hồng Hạnh còn tưởng là có nhiệm vụ khẩn cấp, nhưng bắt điện thoại nghe được vài câu thì sợ hãi hạ thấp giọng thì thào:” Sao đội trưởng biết?”
“ Biết cái gì?”
“ Đội trưởng nói chúng ta đừng tới quấy rầy Giản Phàm.”
“ Cái gì? Đội trưởng đang giám thị chúng ta sao, anh ấy làm gì mà như KGB thế?” Lương Vũ Vân hết hồn nhìn quảnh, nhưng quảng trường đông như vậy, sao phát hiện ra ai với ai: