Chương 043: Sói và hổ. (3)
Quảy ngược thời gian lúc câu chuyện nguyên gốc của Giản Phàm vừa bắt đầu, khi tầng một tầng hai chìm vào bóng tối.
Đường Đại Đầu nghe nói mất điện cũng chẳng để ý, tuy không phải sự cố thường xuyên nhưng một năm đôi ba lần thì vấn có, rút điện thoại ra chửi mắng bảo an vài câu, bảo họ nhanh chóng xử lý.
Tằng Nam gọi bảo an tầng một, hai ba người soi đèn pin xông vào phòng phân phối điện, thấy bảo an trực ban đang thay cầu chì giải thích: Quá tải, sẽ khôi phục lại ngày thôi.
Trong bóng đêm đại sảnh, mấy bóng người lẫn lộn vào trong đám đông đang nhốn nháo chửi bới, hướng đi rất rõ ràng, cầu thang máy ở góc phía đông. Nhân lúc bảo an đều đổ ra ngoài duy trì trật tự, một toán người âu phục vào thang máy, cho dù ai để ý cũng không nghi ngờ gì, cách ăn mặc giống đa phần nam nhân tới đây.
Thang máy tới thằng tầng 13.
Hộp đêm luôn mở rộng cửa đón khách, nhưng tầng quản lý này rốt cuộc ra sao thì không mấy ai biết, vì không mở cửa với bên ngoài. Bên ngoài chỉ biết rằng người nắm quyền ở Thịnh Đường là Đường Thụ Thanh, cho nên mới lấy tên là Thịnh Đường. Kinh doanh thường ngày có hai vị tổng giám đốc và phó tổng giám đốc chịu trách nhiệm, nghe nói đều là giám đốc chuyên nghiệp được thuê, một nam một nữ.
Chỉ người ở trong Thịnh Đường mới biết, ở đây chỉ hai người thực sự có tiếng nói, một là Đường Đại Đầu, hai là quản lý Tằng Nam. Còn tổng giám đốc Chu Thừa Văn chỉ quản lý giấy tờ sổ sách mà không quản lý kinh doanh thường nhật, thậm chí nghe đồn là tên mặt trắng do Đường Thụ Thanh nuôi, suốt ngày lẽo đếo đi theo bà ta ít đến Thịnh Đường, người thường khó gặp được.
Cửa thang máy mở rằ, Tề Thụ Dân đứng im, hai tên thủ hạ đi tới vài bước gác cửa cầu thang, Liên Nhận dẫn một người vào phòng giám sát, Đại Long đi dọc hành lang chỉ một gian phòng ý bảo: Ở đây!
Tề Thụ Dân cứ như về nhà, đủng đỉnh đi tới giữa hành lang, khe cửa có ánh sáng, rất hài lòng với đám thủ hạ, toàn bộ là giày đế mềm, không có bất kỳ tiếng động nào.
Đứng ở cửa phòng ghi biển giám đốc, Tề Thụ Dân không có hành động gì, đám thủ hạ phân tán bốn phía hết sắc cảnh giác, tiếp đó nghe trong phòng giám sát có tiếng huỵch huỵch, đầu Liên Nhận thò rằ, giơ ngón cái làm dấu hiệu "vào".
Tề Thụ Dân khẽ mỉm cười, vô cùng lịch sự gõ cửa ba tiếng.
Cộc, cộc, cộc.
Điện ở tầng một tầng hai vừa mới khôi phục, chuyện quá tải điện xảy ra ngẫu nhiên, không phải chưa từng có, Tằng Nam nhìn thấy camera giám sát đã khôi phục, chỉ huy mất quản lý tầng giải thích cho khách hàng thì có tiếng gõ cửa, thuận tấy ra mở.
“ Các người là ai?”
Tằng Nam ngạc nhiên, trước mặt là một nam tử có phần nho nhã, nhưng mặt thì trắng nhợt, giống đám con nhà giàu ăn chơi quá độ, ngoài ra có hai tên mặc Âu phục đen, cho tấy vào trong lòng, chớp mắt cô đã có phán đoán chính xác, chân giơ lên, giày cao gót đá thẳng về phía trước.
Đá người, khóa cửa, kéo bàn chặn cửa, đó là tính toán trong chớp mắt của Tằng Nam.
Nhưng muộn rồi, cú đá bất ngờ chỉ khiến người đối diện lùi lại vài tấc, sau đó vươn tắy, tóm lấy cổ chân Tằng Nam, Tằng Nam chỉ thấy luồng sức mạnh lớn truyền tới, á một tiếng, ngã nhào vào phòng.
“ Thịnh Đường đúng là danh bất hư truyền, cả nữ nhân cũng dữ như vậy.”
Người ra tấy phủi tấy như không có chuyện gì, hai tên thủ hạ một trái một phải xông vào đá Tằng Nam, Tằng Nam vừa bật mình dậy tiếp tục trúng đòn ngã xuống, tiếp đó đối phương nhanh nhẹn rút dây nhựa, chớp mắt buộc cổ chân cổ tấy cô lại. Tằng Nam thầm thất kinh, thứ dây nhựa này thợ điện dùng để bó dây điện, thít vào thịt, còn chắc hơn dây thừng.
Lúc này Tề Thụ Dân mới chậm rãi đi vào, ngắm nhìn trang trí trong phòng, cúi đầu nhặt bộ đàm rơi xuống đất lên, phất tấy ra hiệu cho hai tên thủ hạ ném Tằng Nam lên ghế sô pha, vừa chơi đùa vừa ghé tới gần Tằng Nam, Tằng Nam rụt người tránh.
“ Cô là phó tổng giám đốc Tằng phải không? Nổi tiếng lắm đấy, vừa rồi bọn đàn em thô bạo, thực sự xin lỗi. Đừng sợ, trừ đám anh em của tôi, tôi không hứng thú với gái điếm đâu.”
Tề Thụ Dân nói chuyện rất khách khí, nhưng một câu "gái điếm" chọc giận Tằng Nam, phì một cái, nước bọt nhổ trúng mặt.
Bình tĩnh đưa tấy lau nước bọt trên mặt, Tề Thụ Dân mỉm cười như không có chuyện gì, nhưng bất thình lình vung tấy "bốp bốp" hai phát, tát rất mạnh, gương mặt trắng trẻo của Tằng Nam đã đỏ rát, khóe miệng có vệt máu chảy rằ, tiếp đó còn co chân đá túi bụi, chửi bới:” Con đĩ này.”
Tằng Nam đã bao giờ chịu nhục nhã như thế, bị đòn đau nhưng không kêu một lời, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm Tề Thụ Dân, đã tức giận mất lý trí.
Tề Thụ Dân chẳng sợ ánh mắt đó, đặt tấy lên đùi Tằng Nam khiến toàn thân cô thoáng chốc cứng đờ, hắn cười nhạt tấy từ từ đi lên thưởng thức chút sợ hãi lộ ra trong mắt tằng nam, đến khi bàn tấy luồn quả váy công sở tìm được chỗ bắp đùi của cô/ Tằng Nam run rẩy tấy chân đã bị trói chặt vùng vẫy không thoát, mấy tên xung quảnh cười khả ố, thế nhưng bàn tấy kia rút ra rồi sờ soạng khắp người Tằng Nam một lượt, không thấy thứ cần tìm, nhìn lên bàn mới thấy chiếc di động kiểu nữ, cầm lấy mở nắp rằ:” Tôi không quen cô, cũng không thù oán với cô, nhưng nếu cô cản đường tôi thì chúng ta có thù rồi đấy ... Cho cô hai lựa chọn, một là tôi lột sạch cô, cho bọn chúng nó vui vẻ một lúc rồi ném từ đây xuống, hai là gọi điện thoại cho Đường Thụ Ngư lên đây cho tôi.”
Câu nói rất tùy ý, giống như nói chuyện thường ngày, nhưng Tằng Nam đã lĩnh giáo sự tàn nhẫn của kẻ này rồi, giọng nói vô cảm, hai mắt không giống người, cô không hoài nghi hắn dám làm thế, nhổ máu rằ, chẳng cần nghĩ nói:” Bấm 1370351 ****”
“ Nam Nam à, sao thế? Gọi tôi à, tôi không rảnh, lát nữa Giản Phàm tới, chúng tôi có chuyện ... À biết rồi, không chịu nổi cô đơn chứ gì? Ha ha ha ... Đừng vội, lát tôi dẫn mặt trắng đó lên cho cô, xem bản lĩnh của cô thôi ... Lên bây giờ? Giản Phàm ở chỗ cô ? ... Mẹ cái tên trọng sắc khinh bạn ... Đợi đó, tôi lên ngay.”
Lúc này Đường Đại Đầu đang ở tầng 7 đợi Giản Phàm, nghe nói Giản Phàm tới thẳng chỗ Tằng Nam rồi thì thấy hơi khó chịu vì bị xem thường, dập điếu thuốc lá, lẩm bẩm chửi rồi vào thang máy lên tầng 13.
Đường Đại Đầu không ý được có nguy hiểm, càng không biết rằng vừa mới đi ra ngoài thì Mơ Hồ dẫn Giản Phàm và một tên béo tới tầng 7.
Vừa mới rời thang máy, tầng 13 vào buổi tối vắng tắnh không một bóng người, đang thắc mắc bảo an lại lười trốn vào đâu rồi loáng thoáng nghe tiếng nhạc từ phòng Tằng Nam truyền rằ, gọi Giản Phàm mấy câu không thấy đáp, gọi Tằng Nam cũng không thấy đáp. Cái đầu óc dâm dục của Đường Đại đầu tất nhiên nghĩ hai người đó nói không chừng đè nhan ra làm chuyện hay ho rồi, vừa chửi một câu thì có điện thoại, thấy số Giản Phàm, ấn nút nghe vừa nghe vừa gõ cửa:” A lô ...”
Cửa mở rằ, là nóng sùng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu, tiếp đó sau lưng có kẻ đoạt lấy di động, đẩy mạnh Đường Đại Đầu vào phòng, vừa mới thấy Tằng Nam bị trói trên ghế sô pha, váy áo xộc xệch, miệng chảy máu, tức thì lửa giận bốc lên.
Muộn rồi, người chưa kịp hành động, khuỷu chân bị đá một cái, quỳ sụp xuống giữa phòng ..