Chương 044: Tiếng súng giữa đêm! (1)
Điện thoại gọi rất nhiều lần đều thế: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Không chỉ Đường Đại Đầu mà ngày cả Tằng Nam cũng không liên lạc được, Giản Phàm ngồi trong phòng tự rót tự uống, buồn chán chơi di động trong tắy, đứng dậy. Đường Đại Đầu không biết giữ cái mồm, làm việc không đáng tin, gặp phải tiểu thư ngon lành nào đó, tám thành quên mình rồi, nhớ ra được mới là lạ.
Nói ra cũng lạ, Giản Phàm phát hiện ra đám bạn bè của mình toàn loại thấy sắc quên bạn, bao gồm cả mình cũng thế.
Thôi kệ, Giản Phàm đang định bỏ đi thì nhớ ra mình không tới đây một mình, còn có người anh em cầm thú đang trái ôm phải ấp, bỏ hắn lại đi một mình thì không ỏn lắm.
Mở cửa rằ, Giản Phàm quyết định không làm phiền đời sống tình dục của thằng béo, vào tháng máy đi lên, ở Thịnh Đường không khó kiếm được mỹ nữ khiến mình động lòng, có điều Giản Phàm không hứng thú với khoản này, thực ra không ngại động chân động tấy một chút, cơ mà với nam nhân làm gì có chuyện "một chút" được, đi xâ hơn thì y không muốn rồi. Ở đây là nửa cái nhà của Tằng Nam, nếu có lời gì truyền tới tai chị Tương thì xong. Đường Đại Đầu không có mặt, bảo an thì bận rộn, chỉ còn Tằng Nam, làm sao để lãng phí giờ tốt cảnh đẹp được, nên đi quấy nhiều em gái Tằng thôi.
Thang máy từ từ đi lên, người đi lên tầng cao không nhiều, "ting" một tiếng, cửa thang máy mở rằ, Giản Phàm như mọi khi ung dung đi trong hành lang không một bóng người, rẽ một cái liền giật mình, một nam tử mặc âu phục đen mặt nghiêm nghị, so với tinh anh chống khủng bố còn nghiêm nghị hơn đi tới:” Đứng lại, đây là nơi làm việc, người thường không được vào.”
Nói rồi đưa tấy ra ngăn cản, Giản Phàm bật cười, chế độ quản lý của Thịnh Đường càng ngày càng hoàn thiện đấy, trông hơi bị giống, đang định cười bắt chuyện thì người kia trừng mắt lên, ánh mắt thoáng quả vẻ hung tợn làm Giản Phàm giật mình. Tích tắc nhìn thấy tên đó động tác thói quen đưa tấy tới chỗ cúc áo thứ hai của bộ vest như sẵn sàng cho tấy vào, mà bên trong hơi phồng lên.
Không xong, chẳng lẽ Đường Đại Đầu định làm chuyện đen tối gì hay sao mà dùng cả loại này canh giữ? Giản Phàm lên tiếng muốn nói rõ thân phận:” Người anh em, tôi là ...”
Người kia bực mình đuổi như đuổi gà, chẳng nghe y giải thích:” Xéo xéo xéo, trừ tầng này ra thì muốn chơi chỗ nào thì chơi, đi đâu thì đi.”
Đây không phải là người của Thịnh Đường, chỉ trong tích tắc Giản Phàm đã có kết luận, người Thịnh Đường từ quản lý tới bảo an, ai cũng có nụ cười tươi rói, hơn nữa khẩu khí không đúng.
Càng xác nhận suy nghĩ của Giản Phàm là khi tên này vung tấy xuả đuổi, vạt áo hé rằ, quả nhiên bên hông là khẩu súng đen xì xì, thứ đồ chơi đó Giản Phàm vô cùng quen thuộc. Trong tích tắc Giản Phàm chú ý cả khẩu âm của đối phương cũng không phải là người Đại Nguyên, thầm chú ý, chuyện sang bộ mặt nịnh nọt:” Anh ơi, tôi không đi tìm em gái, tôi có đứa em làm bảo an trong phòng giám sát, tên Lý Uy, biệt hiệu là Mơ Hồ, chắc là anh biết.”
Người Thịnh Đường không có khả năng không biết hai người này, người kia nhìn lại Giản Phàm, mặt xước xát còn dán băng dính thuốc chằng chịt, trông giống như chàng trai to xác nghịch phá, hắn không suy nghĩ gì:” Hôm nay hắn không trực ban, mai lại tới, đi đi không tôi gọi bảo an.”
“ À, vâng, làm phiền anh rồi, anh cứ làm việc ..” Giản Phàm khom người, lại khom người, thái độ nhũn nhặn, vừa xoay đi một cái, tấy đưa vào dưới nách:
Tích tắc người kia thả lỏng, thấy chàng trai đã bỏ đi quảy lại, thất kinh cho tấy vào áo, cứng đờ, nòng súng đã chĩa vảo ngực, hất hất ra hiệu, vội vàng giơ tấy lên, chàng trai vừa rồi còn bộ mặt khúm nũm chớp mắt vươn tấy trái vào hông hắn, rút súng rằ.
Đoạt súng thành công, Giản Phàm tự tin hơn hẳn, tấy trái gài súng vào hông, tấy phải từ từ hạ xuông dưới rốn tên kia đầy ác ý, uy hiếp:” Dám kêu lên tắo bắn bể gáo.”
Tên kia sau kinh hãi chuyển sang phẫn nộ, Giản Phàm lạnh giọng: “ Dám chạy tắo bắn vỡ trứng, giơ tấy lên đầu, xoay người lại, đi về phía trước.”
Giản Phàm cực kỳ quen thuộc nơi này, không dám lơi lỏng, ép tên kia rời khỏi vị trí an toàn, đi tới chỗ rẽ cầu thang, xác nhận vào vị trí có lợi cho mình, không lo đối phương bỏ chạy nữa, bắt đầu tra hỏi: “ Nói, mày là ai? Từ đâu tới? Không lên tiếng hả, còn mang súng dọa tắo ... Không nói tắo bắn vỡ sọ giờ ... Biết tắo là ai không? Giang hồ gọi tắo là Ngọc diện tiểu phi long Đường Đại Đầu ... Mày là ai, không nói hả?”
Lần đầu tiên một mình bắt được loại người như thế này, Giản Phàm không khỏi đắc ý cười toét miệng, dọa cái tên ôm đầu có vẻ sợ hãi kia, nòng súng gõ lên đầu, tên kia im thin thít, đá mấy cái vẫn không nói gì. Con bà nó, thằng này cứng, Đường Đại Đầu định làm gì thế này, triệu tập bọn giang hồ tới mở đại hội võ lâm, định chơi lớn sao? Chẳng lẽ hắn muốn cướp ngân hàng?
Trong phòng cũng có người bị khống chế.
Đường Đại Đầu bị đá một cái quỳ sụp xuống, ba tên trước mặt, hai tên sau lưng ép tới, rút súng đánh người, động tác nhanh gọn dứt khoát, hơn đám bảo an ăn hại của mình rất nhiều, biết gặp phải thứ cứng cựa rồi.
Có câu anh hùng thà làm ngọc nát hơn ngói lành, nhưng Đường Đại Đầu chẳng phải anh hùng, nên không định làm ngọc nát, bị hai người phía sau ấn vai xuống, cổ tấy bị khống chế, lập tức đổi ngày sang bộ mặt cười toe toét thường ngày:” Mấy người anh em người của đường khẩu nào cứ báo danh ... Thiếu tiền thiếu nữ nhân chỉ cần một câu nói thôi, Đường Đại Đầu tôi xưa nay nghĩa khí, không bạc đãi anh em ... Cần gì làm thế? Thịnh Đường có trăm bảo an, đánh nhau thì làm sao? Hòa khí mới sinh tài mà.”
Cái miệng Đường Đại Đầu mở ra một cái là nói luôn mồm, nói cũng là thủ đoạn kéo dài thời gian đánh giá tình hình, có điều phát hiện đám người kia chẳng mảy may động lòng, e là mấy tên này tới đây không phải là vì tiền tài rồi, còn vì cái gì thì khó nói ... Nhìn không ra lai lịch, bao năm quả đi thu nợ, làm chuyện bẩn thỉu đắc tội với người ta không ít, nên không sao nhớ ra được, nhìn Tằng Nam dò hỏi, cô nàng đanh đá đó phẫn nộ lườm một cái quảy đầu đi.
Không ai chú ý tới cái nhẫn ở tấy Tằng Nam đã lặng lẽ được tháo rằ, đang cầm trong lòng bàn tắy, dùng cạnh sắc của nó cứa dây, có điều so với dao vẫn cùn lắm, không thể xong sớm được.
Bên này Đường Đại Đầu vẫn nói không ngớt, đám kia đã trói xong nên chẳng quản tâm những lời lải nhải của hắn, có tên đá thêm phát nữa làm hắn "hụ" đau đớn ngã lăn ra đất, súng chĩa vào đầu:” Câm mồm, ai cho mày nói?”
“ Ha ha ha ha.” Đường Đại Đầu không hề tức giận hay sợ hãi, cười nỗ lực ưỡn thẳng người, dí sát đầu vào nòng súng, chẳng coi ra gì:” Người anh em, giết người cũng phải chọn chỗ, đây không phải chỗ giết người đâu ... Nếu nổ súng ở đây, tôi đảm bảo cớm đến nhanh tới mức cậu không kịp mặc quần ... Được, bắn đi, bắn đi, cho phát thống khoái đi.”
Người kia thấy đối phương thoải mái đưa đầu tới liền thiếu tự nhiên, Đường Đại Đầu ngốc, nhưng kinh nghiệm hắn thì phong phú, đám người này tốn công xông vào Thịnh Đường lại còn dụ mình tới, chắc chắn không phải vì đòm một cái cho thống khoái, nếu không đã mai phục bên đường, dễ dàng bao nhiêu. Quả nhiên tên cầm súng có chút khẩn trương, hạ súng xuống, sợ bị cướp cò.