Chương 044: Thương đồ có hiểm. (3)
Thời Kế Hồng đọc một hồi, vậy là bay mất mấy nghìn rồi, Giản Phàm xót xâ vô cùng, những khoản này đại bộ phận không thể không đóng, ở Ô Long cũng có chuyện tương tự, toàn lý do đường hoàng tới quán ăn không trả tiền, nhưng làm sao, trừ khi không làm nữa, nếu không phải chịu đựng đám người đeo băng đỏ.
“ Giờ cháu biết vì sao mà đám ông chủ lớn đều ra nước ngoài, xã hội chủ nghĩa tốt thì tốt đấy, nhưng tài sản cá nhân không thần thánh như thế. Không phát tài thì bị coi thường khinh bỉ, có chút tiền thì người ta đều coi trọng rồi ... Ha ha ha, thế' này là ép người ta làm chuyện bất chính, vì làm ăn đáng hoàng sao mà sống nổi.” Giản Phàm đứng dậy buông tiếng thở dài:
“ Sợ thì đừng làm, làm thì đừng sợ, người ta có thu bao nhiêu đâu, thật keo kiệt, dì đúng là mù mắt, hôm đó cháu tới nhà còn thấy ăn mặc nghèo khó mà thương, té ra một tháng kiếm hơn 10 vạn.” Thời Kế Hồng rất tỉ mỉ, mỗi ngày cả tiền bán đồng nát cũng nhập sổ:
“ Vâng kiếm 10 vạn, nhưng 2 tháng tiêu năm sáu chục vạn sao dì không tính, 9 đầu bếp thêm vào 8 người các dì, dì tính hộ cháu xem, một tháng có tới nửa thời gian cháu đi kiếm tiền cho mọi người.”
“ Cút cút, lại bắt đầu kể nghèo kể khổ.” Thời Kế Hồng xuả tấy đuổi Giản Phàm như đuổi gà, hơn nữa chê cách ăn mặc của y làm xấu cửa hiệu:
Giản Phàm từ nhỏ được mẹ dạy "tiền tiết kiệm được là tiền kiếm được", chi tiêu có hơi dè xẻn chút, chi li chút, nhưng cần tiêu tuyệt đối không xót tiền, như chuyện y bán nhà là đủ thấy rồi, nhất là ở chuyện ăn uống chưa bao giờ keo kiệt với người khác.
Bị dì Thời đuổi đi, Giản Phàm đi luôn, lên xe chở hàng đỗ ngoài nãy giờ vỗ vai đánh thức Hắc đàn đang ngủ gà ngủ gật vì đợi lâu: “ Hắc Đản, mùng 1 tháng 5 có về nhà không?”
“ Anh cho thì em về, không cho thì thôi. “ Hắc đàn ngồi ở ghế phụ lái đóng cửa lại, công tác một ngày tới giờ này gần như kết thúc rồi, không còn việc gì nữa:
Thời buổi này kiếm đâu ra nhân viên thành thật như thế, Giản Phàm vui vẻ ngay: “ Thế đừng về, này Hắc Đản, mày và Đậu Đậu mỗi tháng 6000, có đủ ăn ở chi tiêu không?”
Hắc đàn gật đầu: “ Không tốn tiền ăn ở nên coi như dư dả rồi, mà ai lại có thù với tiền chứ, anh phát nhiều hơn em cũng nhận, em đang tích góp tiền làm đám cưới.”
“ Này, chú ý chút, Đậu Đậu bây giờ trụ cột của quán, mày đừng làm con bé có thai, chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.”
“ Oa ca, chuyện này mà anh cũng quản à, anh còn tệ hơn Ngưu Tất Cường, sợ bọn em không làm việc như giả súc cho anh sao?
“ Thế anh có phát lương giả súc cho mày không? Đợi khi kết hôn, anh sẽ cho món quà lớn.” Giản Phàm vẽ ra một cái bánh lớn làm mồi nhử:
Hắc Đàn đổi thái độ ngay:” Cho em một cái xe, em làm việc chăm chỉ.”
“ Được thôi. “ Giản Phàm đồng ý rất thống khoái, Hắc đàn chưa kịp vui mừng thì đã bổ xung: “ Xe đạp nhé, ha ha ha ... Mày và Đậu Đậu, hai đứa đều làm việc chăm chỉ chịu khó, sợ không có xe à? Mở quán tiếp theo anh giao cho Đậu Đậu quản lý, ngoài lương cứng còn chia hoa hồng, không chừng chưa kết hôn đã mua được xe rồi, cần gì anh cho, cái gì tự kiếm được mới có giá trị.”
Nghe thế Hắc đàn bắt đầu mơ ước cuộc sống tương lai tươi đẹp.
Đi tới đường vành đai, lộ trình 20 phút chỉ chớp mắt là tới, từ xâ nhìn thấy chiếc Audi đỗ ở cổng, hình như là xe của Đường Đại Đầu, tới gần thì ra không phải, Hắc đàn cũng chưa từng thấy xe này. Vừa vào sân thì Tiết Hán Dũng chạy rằ, giọng không vui: “ Lão nhị, làm cái gì thế, anh đợi cả tiếng rồi.”
Hắc đàn cười khằng khặc, Giản Phàm mặt nhăn nhó: “ Anh, đổi cách xưng hô đi được không, sau này gọi là em đến, sao không gọi điện thoại.”
Cách xưng hồ này có thành phần đùa giỡn, lão đại cứ thích gọi mãi, Giản Phàm an bài Hắc đàn chuyển đồ vào bếp rồi cùng lão đại đi lên lầu, nghe lão đại ra vẻ ân cần nói không gọi điện là biểu đạt thành ý, biết ngày sẽ không có chuyện gì hay ho, nghi ngờ: “ Không phải là anh không bán được nhà định tới dụ dỗ em chứ?”
“ Mày mua nổi chắc. “ Tiết Hán Dũng khoác vai Giản Phàm thân mật: “ Có chuyện tốt.”
“ A.” Giản Phàm đi vào phòng thấy Hà Phương Lộ duyên dáng ngồi bên giường xem báo, giờ để ý cô gái này không mặc sườn xám đỏ quen thuộc nữa, vậy là bước vào tầng quản lý rồi. Y không có thù oán riêng tư gì với Hà Phương Lộ, nhưng chỉ cần là người dính dáng tới Cửu Đỉnh thì rất phản cảm, nên mở miệng ra chẳng khách khí: “ Có phải là tặng mỹ nữ cho em không?”
Cười một cái ngưng bặt, vì ghế ông chủ của mình cũng có một người đang ngồi, là Trương Khải.
Tiết Hán Dũng bợp đầu Giản Phàm một phát, Hà Phương Lộ thấy Giản Phàm về thì nhanh chóng đứng lên, tỏ vẻ không vui lườm bạn trai, hắn vội giải thích: “ Thằng này phải đánh, nói chuyện tử tế không được đâu, đến chị dâu cũng dám trêu.”
Quản hệ anh em nhiều năm tất nhiên thân mật không phải cố kỵ gì, nhưng trước mặt người ngoài phải chú ý, Hà Phương Lộ biết Tiết Hán Dũng muốn thể hiện trước mặt mình, nhưng không biết phân biệt trường hợp như thế làm cô không hài lòng.
Giản Phàm thấy Trương Khải định đứng dậy, xuả tắy: “ Giám đốc Trương ngồi đi, lão đại, sao kéo hai vị đại thần vào miếu nhỏ của em thế này, không có gì chiêu đãi đâu.”
“ Xem đi, mặt thằng này dày lắm, đến cốc nước cũng không định mời.” Tiết Hán Dũng cảm thấy mất mặt vì thái độ của Giản Phàm, thế nhưng Hà Phương Lộ và Trương Khải hết sức khách khí, ân cần, làm hắn không hiểu:
Giản Phàm đi thẳng vào vấn đề: “ Nói đi, muốn mua bí phương hay mua người, giá cả thích hợp thì tôi bán hết, nói xem cô biết bao nhiêu.”
Chuyện này Tương Địch Giai biết từ đầu tới cuối, nếu Tương Cửu Đỉnh đủ thông minh thì cũng hiểu giờ mình không khác gì truyền nhân La gia, Giản Phàm hứng thú muốn biết cái thân phận này giá trị mức nào.
Người ngoài nghe câu này nghĩ là sảng khoái nhiệt tình, nhưng do va chạm mắc míu hai bên trước kia, chỉ người trong cuộc mới rõ ý mỉa mai trong đó, Trương Khải hắng giọng, cố gắng mỉm cười: “ Hợp tác thì sao? Lấy phối phương của anh nhập cổ phần, nếu anh muốn bán càng tốt.”
“ Giám đốcTrương, anh muốn loại nào? Tôi có nhiều lắm. “ Giản Phàm ngồi vào ghế của mình, đan hai tấy vào nhau nói với thái độ rất thiếu nghiêm túc:
Tiết Hán Dũng vừa định mắng thì Hà Phương Lộ trừng mắt trấn áp, im re, lòng tò mò về mối quản hệ mầy người này.
- Đừng trêu tôi, anh Giản Phàm, hiệu tương La giả có vài vị, khác nhau ở nguyên liệu gà vịt bò dê mà thôi, ngự trù La nổi tiếng là vị đại sư biến phức tạp thành đơn giản, từ đơn giản biến hoa vô cùng .. Anh xem.
Trương Khải lấy ra mấy bức ảnh lần lượt trải ra bàn:
Đó là ảnh các loại hộp cơm khác nhau, ba ngăn, năm ngăn, bảy ngăn, đều mang dấu hiệu OEM của Thực Thượng rất rõ ràng, nhưng người ta hứng thú không phải hộp cơm, mà là mấy món thịt ngâm trong hộp, Giản Phàm nhìn kỹ tặc lưỡi: “ Bỏ công phu lắm, thịt lợn, thịt bò, thịt vịt, thứ gì tôi làm ra thì anh mò ra hết.”
“ Tôi là khách hàng của anh, ông chủ Giản, những hộp cơm này tôi đều ăn, rất ngon, cơm hộp mà chất lượng không thuả kém gì ở nhà hàng.” Trương Khải cười nịnh phụ họa, kỳ thực không hề quá lời, nguyên liệu bình thường nhưng chất lượng không kém. Chuyện này nói ra thì hai bên có duyên, nếu không phải nhờ Hàn Phương Lộ và Tiết Hán Dũng có tầng quản hệ này, làm sao có thể ngờ Giản Phàm biến mất bao lâu đột nhiên ra ngoại thành mở bếp to bán cơm hộp, hắn thấy làm mấy thứ tầm thường này thực sự uổng phí tài năng: