Chương 046: Lấy tâm so với tâm. (1)
Thật kỳ lạ trước kia mỗi buổi sáng Giản Phàm hay miệng ngâm nga cả khúc trẻ con, chạy quả chạy lại dọn dẹp trong đội, trông như con thỏ nhỏ chạy đùa nghịch trên bãi cỏ, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ. Sau đó gặp Lương Vũ Vân đi làm sớm thường tương một câu chướng tắi, "Thổ Phỉ đi hành nghề à?". Bây giờ lúc nào cũng như sói hoang cô độc, vậy mà sáng nay gặp nhau, không đợi cô lên tiếng Giản Phàm đã chào rồi, lại còn là "Vũ Vân, buổi sáng tốt lành", lịch sự như vậy đúng là lần đầu tiên.
Lương Vũ Vân trố mắt ngạc nhiên, đợi khi Dương Hồng Hạnh tới lập tức kéo tấy tra hỏi: “ Này đại tỷ, hôm quả xảy ra chuyện gì, chị cho anh ấy bao nhiêu ánh nắng mà hôm nay anh ấy rực rỡ thế?”
Dương Hồng Hạnh nghe Dương Hồng Hạnh kể lại thì đắc ý lắm, thần bí nói:” Ánh nắng thì không có, nhưng chị cho anh ấy một mùa xuân.”
“ Cái gì?” Lương Vũ Vân thất kinh lùi lại, giờ mới nhận ra Dương Hồng Hạnh hôm nay má hồng mắt sáng, mặt phơi phới như có gian tình:” Không phải đêm quả hai người xuân tâm manh động, làm chuyện đó rồi chứ? Đại tỷ, chị không có kinh nghiệm nam nữ, có áp dụng biện pháp an toàn không, chẳng may ễnh bụng lên là ...”
Tiếp ngày đó Dương Hồng Hạnh nhướng mày lên, đây là dấu hiệu sắp ra tấy rồi, Lương Vũ Vân cười khanh khách chạy khỏi văn phòng.
Bất kể nam nữ nói tới đề tài khác giới đều say sưa như nhau, Dương Hồng Hạnh tuy có giận Lương Vũ Vân không nói năng giữ mồm, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Nhưng sự thực làm Giản Phàm tâm trạng tốt như vậy không phải do mỹ nữ, mà là do tiền, sáng sớm nghe đội trưởng gọi điện nói đi lĩnh tiền thưởng liền chạy ngay. Lúc này trong văn phòng đội trưởng, Giản Phàm cầm một tệp nhân dân tệ mỏng nhét vào túi, Tần Cao Phong nói:” Vụ án dụ dỗ cướp của được phá, công cậu to nhất, nhưng khi bình xét thì không tới cậu. Lục Kiên Định còn chút lương tâm cấp cho cậu 2000 tiền thưởng, những người khác chia phần còn lại. Thế nào, xem hồ sơ vụ án nửa năm rồi, có cảm giác gì không?”
“ Cảm giác ạ? ... Chẳng có, thấy tiền quên nghĩa, thấy sắc quên tình, còn cả kích động lên là tự chuốc lấy họa vào thân ...” Giản Phàm nhún vai, tựa hồ vì xem quá nhiều nên không có cảm giác gì nữa:
“ Chà, sao tôi nghe như cậu đang tổng kết bản thân.” Tần Cao Phong trêu người ta mà cái mặt rõ lạnh:
Giản Phàm ngớ rằ, nói mới thấy đúng là giống mình.
“ Nói như vậy là cậu cũng chịu bỏ công sức ra xem rồi, kỳ thực trừ những tập đoàn tội phạm có tổ chức ra thì đại bộ phận người bình thường trong xã hội giống như cậu nói, kích động lên một cái chớp mắt đã đẩy mình vào vòng lao lý. Thiên hạ này sắc tài thương tâm là chuyện khó tránh, người thoát tục được mấy ai, thôi không cảm khái nữa, có muốn phá án không?” Tần Cao Phong cảm khái vài câu đột ngột hỏi:
Giản Phàm lắc đầu.
“ Vì sao, sợ nguy hiểm à?”
“ Không, mà là vô nghĩa.”
“ Vô nghĩa?” Tần Cao Phong cũng không hiểu:
“ Người đáng hận cũng có chỗ đáng đồng tình, ví như đồng Hải Bình vì nữ nhân kia mà dính líu vào chuyện phạm pháp, mà nữ nhân kia vì bị người ta vứt bỏ, sinh lòng oán hận mà đọa lạc. Trừ kẻ cuối cùng bắt được ở Đại Đồng đáng chết ra thì những người này giống người thường ... dù sao bắt được họ không cảm giác bắt tội phạm, còn làm người ta không vui nổi, tự vấn lương tâm nếu rơi vào hoàn cảnh đó chẳng khác gì.” Giản Phàm không sao xóa đi được ánh mắt tuyệt vọng cuối cùng của đồng Hải Bình, nên tiệc mừng công của đội trọng án cũng không tham gia:
Tần Cao Phong không trách mà còn tán đồng:” Cảnh sát chúng ta là một bức tường chặn giữa thế giới trắng và đen, đứng giữa ranh giới đúng sai ấy, đôi khi ngày cả bản thân cũng nhầm. Cậu nghĩ thế không sai, tôi không ép, thời gian quả huấn luyện ra sao, chiều nay cùng tôi và Lão Trần đi bắn súng chơi không?”
“ Vâng, được ạ.” Đội trưởng dễ nói chuyện làm Giản Phàm hơi ngại:
“ Còn có một chuyện nữa, cậu có quen trưởng ban Đào của cục công an thành phố không? Phân quản an toàn phòng phạm.”
“ Không, tôi không quen ai trên cục cả.”
“ Thế này, vừa rồi trưởng ban Đào gọi điện nói anh ta có mấy người bạn tìm cậu có việc, nhưng không nói là việc gì cả. Lát nữa tới, anh ta nói cậu không muốn gặp thì cứ tránh, hình như là từ xí nghiệp Cửu Đỉnh gì đó.”
“ A ...” Giản Phàm gật đầu vỡ lẽ, vẫn là chuyện cũ rích đó, mùa hè đến rồi, đám người đó đến lúc nhận hậu quả:” Không sao, tôi từng làm đầu bếp ở Cửu Đỉnh vài ngay, nói không chừng họ có chuyện muốn hỏi tôi.”
“ Được, vậy cậu đi đón bọn họ.”
Tần Cao Phong phẩy tấy bảo Giản Phàm đi đón người, Giản Phàm lâu lắm rồi không gặp người của Cửu Đỉnh nữa, từ trung tuần tháng 5 liền có điện thoại của Trương Khải và Hà Phương Lộ liên tục gọi tới, Tương Cửu Đỉnh cũng đưa ra lời mời, không được còn lôi cả Tương Địch Giai vào cuộc. Giản Phàm cho hết số điện thoại của họ vào danh sách đen, nửa tháng rồi tuyệt tích, y bận rộn kiếm tiền quên bọn họ, không ngờ bọn họ vòng vèo dùng hệ thống gây áp lực.
Mẹ nó, còn phải đi đón nữa, Giản Phàm đứng ở cửa ngõ nửa ngày trời không thấy xe tới, nghĩ tới đám người của Cửu Đỉnh là chẳng có thiện cảm, thậm chí còn căm ghét, đặc biệt hành vi dùng người bên trên gây sức ép khiến y thêm bất mãn.
Đợi mười mấy phút liền thấy chiếc Audi, lái xe là Trương Khải, người ở ghế phụ lái mặc cảnh phục hơi béo, chắc là trưởng khoa Đào gì đó, trông là biết loại tuổi trẻ đắc ý. Không có gì bất ngờ, Hà Phương Lộ vẫn một thân sườn xám xuống xe, vóc dáng vẫn quyến rũ mê người, vị cuối cùng hơi bất ngờ là Tương Địch Giai.
Trưởng ban Đào thì thầm với Trương Khải vài câu như xác nhận người đứng ở ngõ là Giản Phàm, sau đó tươi cười đi tới:” Cậu là Giản Phàm à?”
“ Đội trưởng của chúng tôi bảo tôi ra đón, mời.” Giản Phàm mặt lạnh lùng xoay người đi trước dẫn đường:
Trưởng khoa Đào là người xã giao nhiều rồi, ám chỉ mình chỉ tới thăm đội trưởng Tần, thuận tiện đưa vài người bạn tới tìm Giản Phàm, Giản Phàm không tỏ thái độ gì cả, làm đúng phận sự.
Dẫn đoàn người vào trong văn phòng, ai nấy ngồi xuống rồi, chỉ có Giản Phàm là đứng nghiêm bên cạnh Tần Cao Phong, ánh mắt hơi hướng lên trên như chào cờ, không nhìn một ai hết. Tương Địch Giai và Hà Phương Lộ không nghĩ Giản Phảm có thái độ ác liệt như vậy, cảm giác chuyến đi này e khó nói chuyện, trưởng ban Đào bắt tấy với vị đội trưởng chiều cao vô cùng xuất chúng, Trương Khải cố gắng niềm nở:” Giản Phàm, cậu ngồi đi.”
Giản Phàm vẫn đứng trơ ra đó, đều đều nói:” Tôi ở trước mặt đội trưởng luôn đứng, giờ có lãnh đạo cao hơn đội trưởng tới, tôi không dám ngồi.”
Trương Khải xấu hổ, trưởng ban Đào có vẻ biết chuyện giữa bọn họ, kéo tấy Tần Cao Phong đi:” Đội trưởng Tần, gần đây tình hình trị an phòng phạm có diễn biễn phức tạp, tôi đang định thảo luận với anh ...”
Người đi rồi, không còn lãnh đạo nữa, Giản Phàm quảy lại ngồi vào ghế đội trưởng, từ trên cao nhìn xuống người quen cũ. Trương Khải bên trái, thư ký Hà và Tương Địch Giai ngồi bên phải ghế sô pha, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như đâm vào tim của y, đều có vẻ lúng túng.
Giàn Phàm rút thuốc lá của Tần Cao Phong rằ, vốn y không hút nổi thứ này, nhưng thời gian quả nhiều chuyện phiền lòng bất tri bất giác dùng tới nó, Tương Địch Giai đang định nói thì Giản Phàm đưa ngón tấy lên ra hiệu im lặng, rít một hơi thuốc rồi mới lên tiếng:” Tôi biết các người tới tìm tôi để giải đáp nghi hoặc phải không? Nói thẳng với nhau thế này đi, tôi không muốn gặp các người, nhưng các người đã tới rồi, tôi phải nể mặt lãnh đạo thôi, tôi nói, các người gật hoặc lắc là đủ.”