Chương 047: Lấy tâm so với tâm. (2)
Ba người kia ngơ ngác, chỉ mấy tháng thôi mà bọn họ cảm tưởng đang đối diên với một người hoàn toàn khác. Đặc biệt là Tương Địch Giai càng nhiều cảm xúc, vì trước kia mỗi lần gặp cô, Giản Phàm luôn thất thần, giờ ánh mắt liếc quả chỉ có sự lãnh đạm, làm cô đau lòng hụt hẫng.
Không đợi bọn họ có phản ứng, Giản Phàm khống chế' chủ động:” Chuyện đầu tiên, phó tổng giám đốc Trương, anh trăm mưu nghìn kế' có được bí phương nấu canh của Đệ nhất oa, tuy tôi không biết anh dùng cách nào có được, nhưng tôi biết cho tới bây giờ kết quả là chẳng ra gì, ngày cả canh bình thường cũng không bằng, đúng không?”
Trương Khải thầm giật mình nhìn Hà Phương Lộ, hai người gật đầu, chuyện này đã không cần phải giấu nữa.
Giản Phàm nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tương mỹ nhân, chẳng có mấy cảm xúc, đặt điếu thuốc lên gạt tàn:” Chuyện thứ hai hẳn là món thịt ngâm tương xảy ra chuyện vào đầu tháng 5 chứ gì? Tôi đoán biện pháp của các người là che giấu, hoặc là lừa gạt, hoặc còn hi vọng đám nhà dinh dưỡng, chuyên giả có thể giải quyết. Giờ giấy không gói được lửa nữa nên đi tìm tôi?”
Cái này thì càng không phải nói rồi, Trương Khải mặt như đưa đám gật đầu, vấn đề ở phía dưới càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nghiêm trọng, tới mức không thể không giải quyết, tới đây là bất đắc dĩ, cũng là ôm hi vọng mong manh.
“ Chuyện thứ ba, tổng giám đốc Tương đưa ra một cái giá cực cao, cao hơn mấy lần trước cộng lại, muốn dùng tiền đập ngất tôi phải không?”
Trương Khải và thư ký Hà cùng gật đầu, gật đầu xong rùng mình, mấy câu nói cùng thần thái kia hoàn toàn lật nhào ấn tượng của họ về một chàng đầu bếp tham ăn ham chơi.
“ Vậy giờ tôi giải đáp, ngày từ lần đầu tiên tới Cửu Đỉnh, các người ân cần hết mức, lại chuẩn bị bếp riêng cho tôi là tôi đã sinh nghi rồi, chỉ là khi đó tôi rất vô tư, chắc chắn mỗi một thứ nguyên liệu tôi dùng bị các người cân đong đo đếm kỹ càng. Dầu gì mọi người không tệ, nên tôi chẳng nói rằ, khi đi tôi tặng hai vị rượu thuốc có cả phối phương, nhớ không? Kỳ thực mỗi ngày nấu canh tôi đã cho một ít nguyên liệu vào rượu, dù các người có đong đếm kỹ càng thế nào cũng sai thôi. Nhưng tôi không muốn lừa các người, nên đem tặng rượu thuốc, nếu các người để tâm thì đã nhận rằ, nhưng xem ra món quà tình cảm của tôi không được hai người coi ra gì.”
Trương Khải nhắm mắt hô thất sách, còn Hà Phương Lộ thì cúi đầu xuống.
Giống năm xưa Giản Phàm đặt bẫy mấy anh em trong KTX, thống khoái nhất là khi mọi thứ vạch trần, nhìn bọn họ hối hận chỉ muốn đập đầu tự sát, còn không thể trách được mình.
Giờ được thấy rồi.
Chỉ là hiện Giản Phàm cũng chẳng có mấy khoái cảm, y biết ngày này sẽ tới, khi nó tới rồi lòng bình đạm:” Vấn đề thứ hai ở bí phương thịt ngâm, tổng giám đốc Tương luôn miệng tán thưởng khí cốt của La gia, hâm mộ ngự trù La, kỳ thực kỳ đó tôi không định nhận tiền, nhưng anh ta đoán chừng mang tâm lý đã nhận tiền thì không oán trách gì được ai, chặn đứng khả năng sau này tôi có thể đòi hỏi ... Mà khi đó tôi thực sự là cần tiền nên toại nguyện anh tắ. Phó tổng giám đốc Trương, khi đó anh cũng có mặt, anh ta hứa với tôi chỉ nghiên cứu sử dụng ở Cửu Đỉnh, đúng chứ? Vậy mà đợi tôi đi một cái, anh ta đăng ký bản quyền, lấy danh nghĩa La giả tuyên truyền, rồi bán khắp nơi. Các vị đều là người hưởng lợi, khi đó được lợi không nói, giờ gặp bất lợi lại nhớ tới tôi, không thấy bản thân vô sỉ à?”
Một câu nói khiến cả ba phải im lặng, Tương Địch Giai thì mới lần đầu tiên nghe thấy quá trình này, không khỏi oán giận hai người kia, trước giờ cô chỉ biết Giản Phàm bán bí phương lấy 5 vạn, bởi thế sinh ra không ít mâu thuẫn giữa bọn họ.
“ Thứ ba là vấn đề nhiệt độ.”
Giản Phàm nói tới đây khiến Trương Khải và Hà Phương Lộ đều phấn chấn tinh thần:” Mùa hè làm thịt ngâm, nhiệt độ giữa các chum lúc lên cao nhất có thể đạt tới 70 độ, đợi đến khi các người dùng máy lạnh giảm nhiệt độ xuống tới mức phù hợp thì kỳ thực quá trình đó đã xảy ra vấn đề rồi, chưa kể sau đó còn rất khó giải quyết vấn đề tản nhiệt thật đều khi các chum xếp cạnh nhau quá khít, thế nên mới xuất hiện chuyện thịt quảnh chum không sao, thịt ở giữa lại hỏng. Dùng bể nước để giảm nhiệt thì càng thảm, chum đất hay ở tính năng thoáng khí, các người nhúng nó vào nước biến nó thành không gian kín, kết quả là hỏng toàn bộ. Tôi nghĩ nơi duy nhất không có vấn đề là nhà máy chế biến thịt, vì bọn họ có kho lạnh lớn, nhưng mà làm ra chất lượng chẳng ra sao? Đúng không?”
“ Đúng.” Cái mặt béo hơn trước gấp đôi của Trương Khải lấm tấm mồ hôi, khẩn thiết nói:” Giản Phàm, chúng ta không nhắc chuyện cũ nữa, cậu giúp chúng tôi giải quyết vấn đề, giá do cậu đưa rằ.”
Nghe một cái là Tương Địch Giai biết hết hi vọng, nghiêng đầu đi.
“ Các người luôn cho rằng tôi dấu bí phương gây sức ép hả? Giờ cùng đường nên muối mặt tìm tới tôi đấy? Trước kia tôi gọi điện cho giám đốc Tương, anh ta tắt máy không tiếp, tôi tới nơi thì bị thư ký Hà coi là ăn mày tới làm tiền đuổi tôi đi. Tôi hôm nay còn gặp các người là vì chị Tương ... tôi nói với các người bao lần rồi, dừng lại đi, không ai tin tôi, các người cho tôi là thằng ngốc, cả đống tiền trước mặt mà không nhìn rằ? Các người thấy tôi dễ lừa à? Bỏ 5 vạn mà kiếm về mấy trăm vạn, tưởng rằng có bánh từ trên trời rơi xuống thật à?”
“ Không phải 5 vạn, mà là 25 vạn.” Hà Phương Lộ từ đầu không nói gì bất ngờ lên tiếng làm Giản Phàm ngạc nhiên:” Cậu tuy chỉ lấy 5 vạn, nhưng Lưu Hương Thuần đã lấy 20 vạn, chuyện tới nước này chúng tôi không kỵ húy gì nữa, vì tổng giám đốc không cách nào lấy được bí phương của nhà cậu, cho nên chúng tôi tìm Lưu Hương Thuần bàn bạc, ngày cả chuyện mời cậu tới Cửu Đỉnh là do Lưu Hương Thuần đề xuất.”
Giản Phàm lặng người, nhìn sắc mặt ba người họ, e là chuyện này không phải giả, mất một lúc mới bình tĩnh hỏi:” Đầu đuôi thế nào?”
“ Khi tôi tìm cô ấy thương lượng có chi trước 5 vạn, cô ấy đồng ý gọi cậu tới, đồng thời đảm bảo chúng tôi nhất định sẽ có bí phương món canh và thịt ngâm. Tuy canh có vấn đề nhưng thịt ngâm thì sáng tạo lợi ích vượt kỳ vọng, vì thế chúng tôi vẫn theo hiệp nghị, trả cho cô ấy nốt 15 vạn, còn dùng quản hệ của Cửu Đỉnh, giúp cô ấy thành trợ lý giám đốc công ty. Chúng tôi có hợp đồng đáng hoàng, nếu chuyện này mà không giải quyết được, Lưu Hương Thuần cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, cậu có muốn thấy kết quả này không?” Hà Phương Lộ tung ra chiêu sát thủ:
Không ngờ rằng Giản Phàm đột nhiên cười phá lên, cười như điên dại, làm mấy người kia chẳng hiểu gì, điệu cười đắng chát ấy kéo dài tới mấy phút Giản Phàm mới ngừng lại được, nói đứt quãng trong tiếng cười:” Thư ký Hà, các người vào đường cùng rồi, kéo ai xuống nước cũng vô ích mà thôi, ngàn vạn lần đừng đem ra tòa, các người không thắng nổi đâu ... Từ khi các người đăng ký bản quyền, quảng cáo rùm beng là thành định cục rồi ... Về phần Lưu Hương Thuần sao, bọn tôi chia tấy rồi, hơn nữa cô đừng coi thường cô ấy, bạn trai người ta bây giờ là con trai luật sư Vu của Thần Lôi, chính là vị giám đốc mà các cô đưa cô ấy làm làm trợ lý ấy, đi kiện văn phòng luật sư à? Đừng làm tôi cười chứ, các người tự chuốc lấy, ha ha ha ...”
Quảnh co lắt léo một vòng, té ra là nhờ ơn Cửu Đình mà mình mất vợ, mất tiền, còn Cửu Đỉnh hiện giờ lâm vào khốn cảnh. Chỉ có Hương Hương là có tất cả, ha ha ha, cầm trước 20 vạn. Hương Hương, em giỏi lắm, anh phục em rồi, anh có mắt như mù, đáng đời lắm.
Điệu cười của Giàn Phàm lọt vào mắt Hà Phương Lộ rõ ràng là hả hê trước tai họa của người khác, căm phẫn đứng bật dậy định nói vài câu, Trương Khải vội vàng ngăn lại:” Đừng đừng, chúng ta có gì thong thả nói, thư ký Hà, đừng nóng. Giản Phàm, anh em ta hay dở gì cùng từng ăn chung ở chung một tuần, trước kia có gì không phải, tôi xin lỗi, chúng tôi là người làm công thôi, cậu hay dở gì để chúng tôi có thể ăn nói chứ, cậu ra giá đi, tổng giám đốc chưa bao giờ hẹp hòi.”