Chương 047: Cảnh sát nhỏ chơi lớn. (1)
Phí Béo sợ tới ú ớ vâng dạ, tấy chân nhanh nhẹn hơn không ít, lôi ra được một thùng rượu, cứ thế ném xuống lầu. Giản Phàm hi vọng cách này có thể ngăn bước chân của những kẻ kia phần nào, rút di động ra bấm 110, máy vừa thông, lập tức hét lên: “ Mau, có đấu súng, hộp đêm Thịnh Đường đường Ngũ Nhất xảy ra đấu súng.”
“ Họ tên, số chứng minh, báo tin giả là phải chịu trách nhiệm pháp luật ...” Phía đầu bên kia giọng rề rà chậm chạp:
Giản Phàm rút súng ra chĩa ngoài cửa bắn
đoàng" một phát rồi quát vào điện thoại:”
Giờ tin chứ? Chết mấy người rồi ... Không tới còn chết nhiều hơn đấy.”
Thu điện thoại lại, hai tấy cầm súng chĩa vào cửa sổ phòng, những kẻ kia muốn chạy, thế nào cũng phải chạy từ cửa sau.
Tiếng súng làm Phí Béo giật nảy mình, ngước mắt nhìn Giản Phàm tấy lăm lăm súng, ngưỡng mộ kêu lên:” Oa ca, mày thật ngầu, con mẹ nó, ngầu nhất server rồi.”
“ Mau ném đi, có kẻ ra rồi, đẩy cả thùng xuống.” Không rảnh hưởng thụ sự sùng bái của thằng béo, nhìn thấy ở cửa thoát hiểm có người, Giản Phàm thấy khoảng cách quá xâ, khó khống chế được, thu súng lại, xách thùng rượu lên đổ ào xuống, mấy chai rượu như tiên nữ rải hoa không ngừng rơi choang choang, một ít va vào tường, đa phần vỡ tắn nát ở cửa thoát hiểm.
Đúng là có chút tác dụng, không kẻ nào dám thò đầu ra nữa. Phí Béo cũng phấn khích, hai người đua nhau kéo chai rượu thả xuống, đến khi thò đầu nhìn thấy mấy tên kia dán sát người vào tường mà đi. Chớp mắt có hai tên nhân lúc rượu rơi xuống vừa ngừng lại liền lao ra chạy thoát, Giản Phàm không kịp ra tắy, Phí Béo đang phấn khích, sờ sờ không thấy chai rượu nào, nhớ ra một chai lấy trộm trong lòng, vừa vặn có ba cái đầu vừa nhô ra ném luôn.
Một bóng đen ngã xuống, Phí Béo sung sướng cười hô hố đưa chữ V:” tắo hạ được một tên rồi, tắo hạ được một tên rồi.”
“ Tránh sang bên, đừng chắn tầm nhìn của tắo, cái thằng béo này.”
Giản Phàm đẩy Phí Béo rằ, hai tên chạy trước đã lấy xe chạy tới tiếp ứng, giơ súng tự chế bắn "đoàng" một phát, chẳng biết có trúng không, chiếc xe kia phanh gấp rồi đỗ ở cửa, lại một cái xe nữa, tiếp tục nổ súng, hụt rồi.
Giản Phàm ném khẩu súng trong tấy đi, thay khẩu súng khác, chĩa về phía trước, nhưng quá cao nên không nhìn rõ người, chỉ thấy hai tên kéo một tên bị trúng chai rượu ngã dưới đất. Giản Phàm đang điên máu, kề tấy vào cửa sổ cố định, đoàng một phát, tên bên trái ngã xuống, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, tên bên phải cuống cuồng bỏ chạy, Giản Phàm súng trong tấy như biến thành người khác, không biết sợ, không biết thương xót. Đoàng đoàng đoàng liền ba phát, nhưng đám người kia đều là kẻ lão luyện, lăn nhào trên mặt đất hoặc chạy zic zắc, nên đều hụt.
“ Oa ca, tắo bắn, tắo bắn với.” Phí Béo cũng lên cơn thần kinh theo, trong mắt hắn đây là chuyện hoàn toàn không có nguy hiểm, chuyện đánh chó rớt nước này thì ai chẳng thích, đẩy Giản Phàm sang đòi bắn:
Mục tiêu đã quá xâ, Giản Phàm không dám chắc chút nào, nổi cáu đá thằng béo, vừa do dự một chút mấy tên kia đã men theo tường, leo ra ngoài.
“ Oa ca, tắo không bắn pháo được thì mày phải cho tắo bắn súng chứ? Mẹ mày, anh em thì phải sóng vai tác chiến, riêng một mình mày chơi à, tắo là lãnh đội tinh anh của CS, server Thượng Hải ...” Phí Sĩ Thanh la hét ầm ĩ:
Giản Phàm đang bực, nhét ngày súng cho hắn chỉ mục tiêu cố định lớn nhất:” Bắn xe, không bắn được tắo xử mày.”
Còn có hai viên đạn nữa thôi, đoán chừng ai bắn cũng lãng phí.
Phí Béo chẳng nghĩ gì cả, súng cầm trong tấy hào khí bừng bừng, như Kim Cương giáng sinh La Hán tái thế, hai tấy cầm súng như thật, đoàng một phát, súng thiếu chút nữa tuột tắy, không biết bay đi đâu, Giản Phàm vùng tấy bợp thằng béo một cái tội bắn bừa, ai ngờ thằng béo đang run, "đoàng" một phát cướp cò.
Phía trước keng một cái, ánh lửa tóe lên, Giản Phàm giật mình, phừng một tiếng, lửa bùng lên chiếc xe đổ ở cửa, thoáng cái lửa lan đi toàn xe, Allah, Jesus, Đức Phật ơi, ngài nào vừa ra tấy thế? Đếch tin nổi, bắn trúng mẹ nó thùng xăng xe rồi, trong ánh lửa mấy bóng người lao ra như cướp.
Trúng rồi! 10 điểm.
“ Ha ha ha.” Giản Phàm cười phun nước bọt, nhìn Phí Béo ngu ngốc còn đang ra sức bóp cò khẩu súng hết đạn, cười chảy nước mắt:” Béo ơi là béo, mày còn giỏi hơn tắo nữa, bắn thế nào đấy?”
Phí Béo quảy sang, môi vẫn run run, chân cũng nhũn cả rằ, hai răng va vào nhau cầm cập làm đống thịt hai bên má co giật "tao tắo tắo" mãi không nói ra được, đến khi bị Giản Phàm bợp cái nữa mới vọt miệng:” tắo tắo sợ quá, vừa rồi nhắm mắt bắn đấy Oa ca.”
“ Ha ha ha, béo, mày làm cảnh sát Đại Nguyên từ nay không dám cầm tới súng nữa, ha ha ha ...”
Hai thằng chết tiệt chẳng biết phân biệt trường hợp nhìn nhau cười như hai thằng khùng, giống năm xưa cùng nhau ném đá vỡ cửa nhà giáo viên, hay kéo váy bạn gái vậy, một thằng còn đỡ, hai thằng ở bên nhau là độ điên tăng theo cấp số nhân. Cười một lúc Giản Phàm biết đám người kia hết chạy rồi, Phí Sĩ Thanh nhìn cái xe rừng rực cháy đâm sợ:” Oa ca, chúng ta đang vì dân trừ hại hay là họa hại vậy? Lát nữa cảnh sát tới thì sao ... Nói trước, tắo không làm gì đâu nhé?”
Xảy ra chuyện rồi, biết sợ rồi, Phí Béo không khỏi khẩn trương.
“ Đúng đúng, mày mau đi đi, tắo không sao ...” Giản Phàm kéo Phí Béo dậy, dưới lầu có tiếng Tằng Nam gọi Giản Phàm đừng bắn, Giản Phàm lớn tiếng đáp lại, chỉ thấy một đám bảo an xông tới, có người đã cầm vũ khi truy đuổi rồi.
Nếu thuần túy là chơi vũ khí lạnh, mấy tên kia không đủ cho mấy chục bảo an như lang như hổ chơi, Tằng Nam chạy về tầng lầu, kiếm đâu ra cái bộ đàm đang lớn tiếng chỉ huy, chẳng trách nãy giờ không thấy đâu, đúng là cô gái không tầm thường. Giản Phàm kéo tấy Phí Béo chạy xuống lầu, đám đông hỗn loạn đã đi gần hết, xâ xâ nghe tiếng xe chữa cháy, thở hồng hộc dặn dò thằng béo:” Về Cửu Đỉnh, coi như không có chuyện gì xảy rằ, sau đó về Ô Long, cảnh sát mà biết mày bắn cháy xe là ngồi tù vài năm đấy.”
Phí Béo rối rít gật đầu chạy hộc tốc ra chỗ cái xe Huyndai của mình, lái xe tránh quả chiếc cứu hỏa, biến mất.
Hai chiếc xe cứu hỏa nối nhau tới nơi, lính cứu hỏa cầm máy thăm dò nhiệt nổi nóng quát bảo an đang sơ tán người:” Không có lửa không có nguồn cháy, ai báo cứu hỏa, chơi bọn này đấy à?”
Bên bảo an cũng không biết xảy ra chuyện gì, cãi nhau với cứu hỏa, Giản Phàm lặng lẽ chuồn ra sân sau.
Phía sau cũng loạn rồi, mấy người ấn tên bị thương đấm đá, có người đá tên còn lại, không phản ứng gì hết hồn hét lên:” Đừng đánh, đừng đánh, là anh Đường.”
Mấy người dẫm rôm rốp lên đống thủy tinh chạy tới, đỡ Đường Đại Đầu lên, chỉ thấy máu me be bét, đầu ngoẹo sang bên, Xoa ta Tử đưa tấy thử mũi, thấy còn thở mới yên tâm.
Đằng xâ cũng có người la hét, lại bắt được một tên nữa, bảy tám người đánh một, còn có bảo an cười:” Ha ha ha, thằng này bị bắn cụt trym rồi, mẹ nó ai làm thế, ai bắn chuẩn thế, không bắn đầu to, chuyên bắn đầu nhỏ, ha ha ha.”
Giản Phàm chạy ra cửa sau thì thấy một cô gái tóc dài bị gió đêm thổi tung bay đứng giữa cửa, liên tục quát lanh lảnh, đang chỉ huy bảo án cầm máu cho thương binh, Giản Phàm vừa mới đi tới gần gọi một câu, ai ngờ Tằng Nam quảy ngoắt lại như thấy kẻ thù, người vừa xoay, tấy cũng vung lên về phía Giản Phàm.